BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

Chương 310

Em gái và anh rể quá mức thân mật, Lý Tang Du làm chính thất đương nhiên không thoải mái.

“Uyển Khanh nói mình mất trí nhớ, ba sợ con bé tổn thương u buồn nên mới để cho Lục Huyền Lâm giúp đỡ cho nó nhiều một chút, con đừng nghĩ nhiều.”

Ba Lý hoàn toàn không biết Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm có ý định ly hôn, nên ông ấy còn đang lo lắng trạng thái hôn nhân của đôi trẻ.

Lý Tang Du chỉ nhàn nhạt gật đầu phụ họa với ông ấy.

Cô thật sự có chút ghen tị với Lý Uyển Khanh, lại là Lý Uyển Khanh .

Cô ta đã đoạt lại Lục Huyền Lâm, bây giờ ngay cả ba Lý cũng nói chuyện với cô về Lý Uyển Khanh.

“Ba, con muốn về sớm để nghỉ ngơi một chút.”

Lý Tang Du không muốn lại tiếp tục nói chuyện về Lý Uyển Khanh, ngày hôm nay chuyện liên quan đến cô ta, cô cũng nói quá nhiều rồi.

Một ước muốn nho nhỏ như thế đương nhiên ba Lý cũng sẽ không cự tuyệt, ông ấy để Lý Tang Du về vào lại trong phòng bệnh, lúc đó Minh và Vu Thiến cũng đã sớm không thấy tung tích ở đâu rồi.

Giúp cô đắp chăn cẩn thận, rồi ba Lý mới xoay người rời khỏi.

Đợi cho ba Lý rời khỏi, đôi mắt của Lý Tang Du cũng khép lại nhưng cô lại trở mình, trằn trọc ngủ không được, không biết vì Lý Uyển Khanh trở về, hay là trong lòng thật sự quá bề bộn nên không cách nào ngủ được.

Lý Tang Du không muốn ép bản thân, nên bật đèn ngồi dậy, cầm lấy quyển sách tiếng Anh nguyên bản cô mới đọc được một nửa lên.

Rất nhanh, kim đồng hồ chỉ đến số mười một, viền mắt của Lý Tang Du hơi mỏi, cô đưa tay xo đôi mắt của mình, đột nhiên một bóng người màu trắng xuất hiện trước mắt cô.

“Ai vậy?”

Lý Tang Du cả kinh kêu lên thành tiếng, đương nhiên là bị dọa sợ hết hồn.

Chỉ thấy bóng người kia cởi mũ xuống và mặt kính râm gần như che nửa mặt ra để lộ ra toàn bộ gương mặt, môi hồng răng trắng, anh tuấn phóng khoáng, không phải là Thái Vũ Hàng thì còn là ai nữa?

“Sao lại nhát gan như vậy? Tôi cũng không phải là quỷ.”

Thái Vũ Hàng tiện tay ném mũ và kính râm ném lên tủ đầu giường, nói xong còn ra điệu bộ đó là chuyện đương nhiên.

Lý Tang Du không khách sáo lườm anh ta: “Ai đã qua nửa đêm đến thăm bệnh như thế chứ, dù không phải là quỷ cũng có thể nói chắc chắn thần kinh của người này không bình thường.”

Ngẫm lại, vẻ mặt của Lý Tang Du lại chuyển sang vẻ nghi hoặc nhìn anh ta, hỏi: “Làm sao anh biết tôi bị bệnh, còn biết cả phòng bệnh của tôi ở đâu chứ?”

Thái Vũ Hàng bị câu nói của cô tức giận muốn quay đầu rời đi, nhưng nghe thấy cô nghi ngờ như vậy lập tức anh ta đổi sang điệu bộ thần bí.

Anh ta đặt ngón trỏ lên môi, thấp giọng nói: “Bí mật!”

“Xí.” Lý Tang Du khinh thường xí một tiếng, nhưng khóe môi của cô lại mang theo nụ cười, theo Thái Vũ Hàng trước giờ cô luôn mang trạng thái ung dung như thế.

Nhưng Thái Vũ Hàng không vui, đây là thái độ gì chứ, bản thân lặng lội từ đường xa đến thăm cô, nhưng người phụ nữ này lại không biết tốt xấu, chỉ đem một dáng vẻ khinh thường.

“Lý Tang Du, có người nào như cô đối xử với khách như thế à?”

Cũng vì anh ta muốn đổi thuốc mới đến bệnh viện, tình cờ nhìn thấy một y tá cầm trong tay bệnh án của Lý Tang Du nên anh ta mới tiến lên hỏi thăm.

Anh lập tức hỏi họ tên của Lý Tang Du ra, mà trước giờ Thái Vũ Hàng luôn luôn thẳng thắn như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi