BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

 

Chương 314

Anh ta cũng biết hành động của Lục Huyền Lâm, anh cũng không thể khiến cho Lý Tang Du cười thật lòng thì không hợp với một người chồng đúng chuẩn.

Thái Vũ Hàng đội mũ đè thấp vành nón sau che khuất hơn nửa khuôn mặt, điệu bộ nở nụ cười thản nhiên cũng không thể thấy rõ ràng nhưng trong khóe mắt cong cong của Lý Tang Du, cô lập tức nhận biết tâm trạng của anh ta mồn một.

Anh ta mở cửa xe, Lý Tang Du thuận tiện ngồi vào vị trí kế bên tài xế, đợi cho Thái Vũ Hàng cũng vào ngồi xuống, trạng thái của cô vẫn còn rất hưng phấn.

“Chúng ta đi đâu?”

Ánh mắt của Lý Tang Du sáng lên, không chút nào giống với một người trưởng thành cần có lòng phòng bị người khác mà ngược lại cô giống như học sinh cấp ba đơn thuần và trẻ con.

Thái Vũ Hàng nhìn bộ đồ bệnh nhân màu trắng chướng mắt trên người cô, lông mày kiếm không khách khí mà nhăn lại: “Cô mặc quần áo này quá vướng víu, trước tiên tôi dẫn cô đi đổi một bộ mới.”

Lý Tang Du không hiểu cúi đầu nhìn bản thân mình, cô đang mặc một bộ đồ bệnh nhân màu trắng rất thoải mái chẳng qua thật sự có chút kỳ lạ.

“Được, anh nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó!”

Cô ma sát lòng bàn tay trái phải vào nhau, một dáng vẻ rục rà rục rịch như thằng bé con, đột nhiên Thái Vũ Hàng nở nụ cười.

“Cô không sợ tôi bán đứng cô sao?”

“Tôi nói sợ thì anh có tin không?”

Lý Tang Du hơi nhíu mày nhìn Thái Vũ Hàng, đôi mắt giảo hoạt lại xinh đẹp như một tiểu hồ ly.

Thái Vũ Hàng mở ra một chiến xe màu trắng hiện đại, một chiếc xe vô cùng bình thường ngoại hình cũng không có gì đáng chú ý, so với những chiếc xe trong gara của anh ta thì đúng thật là chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.

Nhưng đại khái do tiếng tăm của anh ta quá lớn nên bình thường anh càng phải càng bí mật hơn vậy nên anh phải đeo mũ và kính râm, lái xe cũng đổi từ xe thể thao thành xe con bình thường.

Chiếc xe màu trắng hiện đại chậm rãi đi trên lối đi bộ vào đêm khuya, mặc dù ở đây là trung tâm thành phố, trên xe cộ trên đường đi bộ cũng nhiều, nhưng người đi đường lại rất ít ỏi.

Chỉ một cái chớp mắt của Lý Tang Du, Thái Vũ Hàng cũng đã chở cô đến nơi cần đến, một doanh nghiệp bán trang phục hóa trang Anime mở suốt hai mươi bốn giờ.

Thái Vũ Hàng không khách sáo mà kéo cổ tay cô đi thẳng đến một bên quầy hàng.

Dưới ánh đèn sáng choang của cửa hàng, tất cả đều là một ít sách manga và đồ hóa trang còn có một số phòng nhỏ để nghỉ ngơi và có mấy thứ linh tinh khác, qua thấu kính dày có vài người đàn ông ngồi ở trong đó trên mặt họ mang theo nụ cười quái dị.

“Chúng ta vào trong này làm gì?” Lý Tang Du có chút không hiểu, nhưng cô cũng không có chống đối lại mà vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau của Thái Vũ Hàng.

Thái Vũ Hàng không quay đầu lại mà đáp: “Thay một bộ đồ mới, bộ đồ bệnh nhân của cô thật chướng mắt.”

Âm thanh xuyên vào trong tai Lý Tang Du, cô tự phân tích nửa ngày mới hiểu được ý của anh ta, nên cô cũng thuận theo và gật gù không có câu hỏi dư thừa nào.

Thái Vũ Hàng đưa cô đến tìm cô thanh niên đang đứng ở đầu, người thanh niên này như quen biết Thái Vũ Hàng, chỉ nói mấy câu đã hiểu được ý tứ của Thái Vũ Hàng rồi.

Sau đó thanh niên kia tìm người thay ca xong thì đưa hai người họ đi vào trong, đến khi thanh niên kia dẫn họ đi tới một căn phòng nhỏ cầm chìa khóa mở cửa rồi gật đầu và rời khỏi.

Thái Vũ Hàng đẩy cửa ra, Lý Tang Du cũng đi theo phía sau anh ta cùng đi vào, nhấn mở đèn lên bên trong sáng sủa lên hẳn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi