Chương 340
Lần đầu tiên cô sảy thai do Vu Thiến phản bội, bên ngoài cô tự nhiên không sao, trong lòng vẫn để ý, hai người là bạn thân từ đại học nhưng sau đó lại trở thành kẻ thù, nếu cô cứ truy cứu đến cùng, đứa bé có thể trở về sao?
Lần thứ hai cô sảy thai, muốn truy cứu trách nhiệm của Lục Huyền Lâm, chỉ làm cho cô càng đau lòng, đứa bé vẫn không sống lại được.
Cho nên cô dần dần có suy nghĩ sống bình yên.
Lục Huyền Lâm thấy Lý Tang Du cũng không có hứng thú muốn biết ai bắt cóc mình, anh cũng sẽ không nói thêm gì nữa, bây giờ anh còn có rất nhiều chuyện muốn nói, bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp, đành phải nuốt vào trong lòng, lái xe chạy về biệt thự.
Xe dừng trước cửa biệt thự nhà họ Lục.
Lý Tang Du mở cửa muốn xuống xe thì Lục Huyền Lâm gọi: “Lý Tang Du …”
Lý Tang Du quay đầu nhìn về phía anh.
Lục Huyền Lâm nhìn đôi mắt trong suốt không có chút tạp chất thì vẫn không nói ra được lời muốn nói, anh không muốn ly hôn với cô, nhưng anh không thể gánh được hậu quả của việc không ly hôn, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
“Xuống xe!” Sau khi anh sửng sốt mấy giây thì nói ra một câu.
Lý Tang Du liếc mắt, cô vốn muốn xuống xe, cần phải đuổi cô như thế sao?
Trong lòng cô âm thầm mắng câu: Có bệnh à!
Lục Huyền Lâm ngồi trong xe nhìn Lý Tang Du đi vào biệt thự, hai tay siết chặt vô lòng, cuối cùng vẫn từ bỏ chuyện xuống xe kéo cô lại, anh vặn chìa khóa xa rồi lái đi.
Chiếc xe chở theo chủ nhân xông ra ngoài.
…
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, trên mặt đất đầy hỗn độn, tài liệu văng khắp nơi, Lục Huyền Lâm ngồi trên ghế đưa lưng về phía cửa lớn, không nhìn thấy biểu cảm.
Elise bưng ly cà phê đi vào nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi nói lắp bắp: “Tổng, Tổng giám đốc, cà…. Phê của anh đây.”
“Cút!” Lục Huyền Lâm thấp giọng nói.
Elise không dám nhiều lời, vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Một lúc sau Lục Huyền Lâm mới xoay ghế lại, trên mặt đầy tức giận.
Sau khi anh đưa Lý Tang Du về nhà rồi trở lại phòng làm việc, trong đầu chỉ đầy hình ảnh Thái Vũ Hàng liều mình cứu Lý Tang Du, anh càng không muốn quan tâm thì càng tức giận, trái tim đầy ngột ngạt và khó chịu.
Một buổi chiều không thể hoàn thành hết công việc, thậm chí còn không đọc nổi một chữ nào, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, anh tức giận với chính bản thân mình, ném hết đống văn kiện trên bàn ra khỏi đầu.
Anh rất muốn đánh nhau một trận với ai đó, cho dù bị đánh cũng được, dù sao thì như vậy cũng tốt hơn bây giờ, cả người anh cứ bực bội như sắp nổ tung ra.
Lý Tang Du, đồ đáng ghét này!
Hai chữ áy náy giống như một mỏ hàn đỏ rực, hằn sâu in dấu rõ rệt vào lòng anh, không đau nhưng rất khắc khoải.
Mỗi lần nhớ tới lúc một mình cô phải gánh chịu tất cả hiểu lầm, anh chỉ muốn túm chặt cổ áo cô lên hỏi một câu: “Vì sao không chịu giải thích thêm một câu? Vì sao lại không thể ồn ào khóc lóc giống như những người phụ nữ bình thường khác?”
“Vụt!” Lục Huyền Lâm đứng phắt dậy, anh nhất định phải gặp mặt cô một lần.