Chương 354
Không phiền anh phải nhọc lòng ư?
… Ly hôn rồi, hình như anh cũng không thể bận tâm được nữa, người anh nên quan tâm hẳn là Lý Uyển Khanh.
“Cầm lấy đi.” Lục Huyền Lâm buông bàn tay đang đè lên tiền ra.
Với sự hiểu biết của anh đối với cô, nếu nói tiếp thì cả hai chắc chắn sẽ lại cãi vã. Vì vậy anh dập tắt khả năng dẫn tới chiến tranh bùng nổ, xoay người đối diện với máy tính bắt đầu làm việc của mình.
Bầu không khí trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh. Lý Tang Du đang nghịch laptop đột nhiên nghĩ tới lâu lắm rồi cô không liên lạc với Thời Nhiên Phong. Từ sau đêm thất tịch lần trước gửi tin nhắn, cô vẫn luôn không hề liên lạc lại.
Cũng vì thế, cô mới nhớ tới chiếc điện thoại Thời Nhiên Phong tặng cho cô vẫn còn nằm trong tay Lục Huyền Lâm. Cô vừa định mở miệng đòi lại thì chợt thay đổi suy nghĩ. Lúc này mình chọc giận anh ta, nhỡ đâu dưới cơn giận dữ anh ta không chịu ly hôn, ngược lại mất nhiều hơn được.
Lý Tang Du chỉ đành tạm thời không nhắc tới chuyện di động nữa. Cô sử dụng chiếc điện thoại kiểu cũ gửi tin nhắn cho Thời Nhiên Phong: “Gần đây anh có khỏe không?”
Chờ một phút không nhận được trả lời, Lý Tang Du chỉ đành nghịch máy tính tiếp.
Có lẽ là vì bữa tối uống nhiều nước quá nên cô cảm thấy hơi buồn vệ sinh. Cô xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Đúng lúc này, điện thoại của Lý Tang Du vang lên âm thanh báo hiệu có tin nhắn.
Lục Huyền Lâm quay đầu lại liếc nhìn, rồi lại nhìn Lý Tang Du vẫn còn đang ở trong phòng vệ sinh. Anh vừa định không để ý tới nữa, bỗng nhiên hai cái tên hiện lên trong đầu anh: Thái Vũ Hàng? Thời Nhiên Phong?
Nhân lúc cô vẫn chưa ra ngoài, Lục Huyền Lâm nhanh chóng cầm lấy di động trên sô pha, vừa liếc mắt một cái, anh đã thấy ngay cái tên Thời Nhiên Phong. Mặt anh lập tức đen lại.
Ưu điểm của loại điện thoại di động này là không cần cài đặt mật khẩu. Ngay lúc anh định trượt nút mở khóa thì trong phòng vệ sinh vang lên tiếng xả nước.
Nghĩ đến mình đã làm ra rất nhiều chuyện trái lương tâm với cô, anh chỉ đành nhịn đau đặt lại điện thoại xuống sô pha, ngồi trở lại trước máy tính.
Lục Huyền Lâm ngồi ở trước máy tính, nhưng tâm thì vẫn canh cánh về chiếc điện thoại: Rốt cuộc Thời Nhiên Phong đã nói gì? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Càng nghĩ trong lòng lại càng nôn nóng, giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé anh, khiến anh đứng ngồi không yên. Khóe mắt anh liên tục lén nhìn Lý Tang Du ra khỏi phòng vệ sinh.
Lý Tang Du trở lại nằm xuống sô pha lần nữa, cô cầm lấy di động nhìn xem theo bản năng, vừa liếc mắt một cái đã thấy được thông báo nhắc nhở Thời Nhiên Phong gửi tin nhắn tới. Cô lập tức mở tin nhắn ra: Vừa rồi tôi bận chút việc nên trả lời hơi chậm.
Khóe miệng Lý Tang Du cong lên, nhìn chằm chằm điện thoại di động mà nở nụ cười, cô trả lời: May mà anh không giận. Nếu không tôi thật sự cảm thấy có lỗi đấy.
Chỉ một tin nhắn mà đã cười rồi à? Rốt cuộc nội dung trong đó là gì? Lục Huyền Lâm âm thầm suy đoán.
“Ting ting!” Tin nhắn lại vang lên lần nữa.
Còn nữa ư? Lục Huyền Lâm đã như kiến bò trên chảo lửa rồi, nhưng anh lại không thể xem, cũng không thể hỏi.
Tin nhắn của Thời Nhiên Phong: Sao có thể chứ? Tôi sẽ không bao giờ nổi giận với cô.
Lý Tang Du trả lời lại: Vì để bày tỏ thành ý xin lỗi của tôi, mời anh ăn cơm có được không?
Thời Nhiên Phong: Cô chọn thời gian đi!
Lý Tang Du: Anh bận hơn tôi, cứ theo thời gian của anh đi. Khi nào anh có thời gian thì báo tôi biết một tiếng.