Chương 368
Vừa lên xe, Lý Tang Du bắt đầu kêu than: “No bụng ghê!”
Cô gái nhỏ này đã hoàn toàn xem anh như bạn bè.
Thời Nhiên Phong rất vui khi thấy sự thay đổi này của cô.
“Thời Nhiên Phong, từ giờ chúng ta là những người anh em, anh đừng có gọi tôi là cô Lý nữa, tôi cũng sẽ không gọi anh là anh Thời nữa, chúng ta gọi thẳng tên nhau đi!” Lý Tang Du hùng hồn tuyên bố.
Rõ ràng cô không uống rượu, nói lung tung gì vậy chứ?
Nhưng Thời Nhiên Phong lại cho rằng đề nghị này của cô rất vừa ý anh ta.
Chỉ là… “anh em?” Thời Nhiên Phong cảm thấy nếu đổi “anh em” thành kiểu quan hệ khác thì xem chừng sẽ càng hợp ý anh ta hơn.
Lý Tang Du cười tít mắt: “Đúng đấy, là anh em, đất nước chúng tôi gọi đây là thân thiết. Anh nghe xem có phải đỡ xa cách hơn nhiều không?”
Thời Nhiên Phong không nói gì thêm, nói tóm lại mối quan hệ này đã tiến gần hơn một bước rồi.
“Từ giờ tôi gọi cô là Lý có được không?” Thời Nhiên Phong hỏi ý kiến cô.
Lý? Cũng dễ nghe đấy.
“Được chứ, Thời Nhiên Phong, anh biết không? Anh là người đầu tiên gọi tên tôi như vậy đấy.” Khóe miệng Lý Tang Du càng cong hơn.
“Thật vinh dự cho tôi.”
Cả quãng đường suôn sẻ.
Mới đó đã tới trước cổng nhà.
Lý Tang Du đứng bên ngoài xe, vẫy tay với người trong xe: “Thời Nhiên Phong, rất vui vì được ăn tối cùng anh.”
“Tôi cũng rất vui, hy vọng lần sau có dịp lại được ăn tối vui vẻ cùng cô.”
“Hì hì, chắc chắn rồi. Tạm biệt nhé!” Lý Tang Du làm động tác vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
“Này, Lý.” Thời Nhiên Phong bất chợt gọi cô.
Lý Tang Du quay đầu: “Hả?”
“Tạm biệt!” Thời Nhiên Phong nói bằng giọng không nỡ.
“Tạm biệt!”
Sau khi tạm biệt Thời Nhiên Phong, Lý Tang Du vẫn còn cảm thấy thích thú, bước nhẹ nhàng đi vào biệt thự.
Ôi chao! Cảm giác không mắc nợ ai thật là tuyệt!
Ngày mai nhất định là một ngày đẹp trời.
Đây chắc chắn là buổi tối vui vẻ nhất đối Lý Tang Du trong nhiều năm trở lại đây.
“Thời Nhiên Phong… Thời Nhiên Phong…” Cái tên này càng nhẩm càng thấy thú vị.
Đúng lúc Lý Tang Du đang ngập tràn trí tưởng tượng và mong muốn vô hạn về tương lai thì cửa kêu “cạch” một tiếng, cùng với đó là một giọng nói trầm thấp xen lẫn tức giận vang lên trên đỉnh đầu cô.
Lục Huyền Lâm nghiêm mặt nhìn cô.
Lý Tang Du bất ngờ trông thấy Lục Huyền Lâm, không ngờ anh vẫn còn ở trong nhà mình.
Thử nghĩ kỹ lại thì Lý Uyển Khanh đã trở về rồi, Lục Huyền Lâm ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thôi được, nếu như Lục Huyền Lâm thật sự định ở đây lâu dài thì cô đành phải dọn ra ngoài vậy.