BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 395

Rõ ràng bản thân trong gương “phúc hậu” đến thế, mà vẫn da bọc xương?

“Dì, kể từ hôm nay dì đừng hầm đồ bổ cho cháu nữa, còn ăn nữa sẽ thành heo thật mất.” Lý Tang Du xoay người mở tủ quần áo ra, chọn từng bộ đồ mặc ra ngoài.

Chu Hòe Hương đành phải gật đầu đồng ý.

Thay quần áo xong, Lý Tang Du xách theo túi ra ngoài, trước khi đi nói một câu: “Cháu phải ra ngoài phơi nắng, đi dạo chút, tối nay chưa chắc sẽ về ăn cơm đâu.”

Xuống lầu, tâm trạng Lý Tang Du rất tốt, chào hỏi từng người trong phòng khách: “Ba, dì, Uyển Khanh, mọi người đều ở đây sao?”

“Con chuẩn bị ra ngoài à?” Ba Lý đang đọc báo tháo kính viễn thị xuống, nhìn cô con gái xinh đẹp của mình.

Hiện giờ, sắc mặt Lý Tang Du cực kỳ tốt, tinh thần cũng rất được, khiến người làm ba như ông vô cùng hài lòng.

“Vâng, con ra ngoài đi dạo, ngày nào cũng ở trong nhà chán muốn chết.”

“Về sớm chút, chú ý an toàn đấy nhé.” Ba Lý dặn dò.

“Con biết rồi ạ.”

Nhìn bóng lưng Lý Tang Du rời đi, Lý Uyển Khanh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vốn tưởng chuyện cô ta giục Lục Huyền Lâm ly hôn sắp thành đến nơi rồi, không ngờ lại nhảy ra một Vu Thiến tự cho mình là thông minh, không chỉ khiến mọi việc rối lên, mà còn giúp Lý Tang Du một tay.

Hiện giờ Lý Tang Du được thừa hưởng gia sản kếch xù, ai dám chọc?

Ngay cả Lục Huyền Lâm cũng không muốn ly hôn, kéo dài tới ba tháng.

Không chỉ Lý Uyển Khanh nghĩ như vậy, Tiêu Hà cũng thế, hai người vừa chạm mắt đã lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng nhau.

Nhất định phải nghĩ cách đẩy nhanh chuyện ly hôn, nếu còn kéo dài nữa thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp

Khi Lý Tang Du vội vàng tới cửa hàng đặt trước thì đã là buổi trưa.

Cô vừa vào  cửa hàng, ông chủ đã nhiệt tình tiếp đón: “Cô Lý, cô tới rồi, chiếc vòng đá obsidian mà cô muốn đã về hàng rồi đây.”

“Cảm ơn, có thể mang cho tôi xem không?”

“Được.”

Ông chủ lấy một hộp quà tinh xảo dưới quầy ra, đưa cho cô.

Một chuỗi vòng tay obsidian đầy hạt xuất hiện trước mắt Lý Tang Du, cô hài lòng gật đầu, đóng nắp hộp lại: “Quẹt thẻ!”

Khi ông chủ quẹt thẻ, trong mắt Lý Tang Du lóe lên vẻ đau lòng.

Vòng đá Obsidian chắc chắn không thể rẻ hơn ngọc, cô phải tiết kiệm từng đồng để thực hiện lời hứa lúc trước với Lâm Bách Thần.

Cô có đau lòng cũng đáng!

Đã hai năm rồi, hôm nay là sinh nhật anh, món quà tới trễ này nhất định phải tặng được.

Đột nhiên, dạ dày dâng lên một cảm giác khó chịu, cô ra sức nuốt nước miếng mới ngăn được cảm giác khó chịu này, lẽ nào là buổi trưa ăn phải gì đó không tốt?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi