CHƯƠNG 403
Hiện tại anh cũng không rõ vì sao có đôi khi bản thân lại thích Lý Tang Du một cách khó hiểu.
Rõ ràng là người phụ nữ luôn đối nghịch với anh mọi lúc mọi nơi, chẳng hề dịu dàng nhưng lại khiến anh nảy sinh tình yêu.
Lý Uyển Khanh vừa mới nín khóc thì nước mắt lại chảy xuống, thút thít: “Vậy hai người đừng ly hôn, em sẽ trốn ở nơi xa, sẽ không làm phiền hạnh phúc của hai người. Dẫu sao bản thân em đã là người không có được hạnh phúc, cũng chẳng thể có được may mắn rồi, dù có thêm một nỗi bất hạnh cũng chẳng sao đâu…”
“Uyển Khanh, em lại nghĩ vớ vẩn gì thế? Chắc chắn anh sẽ ly hôn, cũng sẽ cưới em về, em chính là mợ Lục tiếp theo. Anh chờ em hai năm thì cớ sao có thể từ bỏ chứ? Bình tâm lại, đợi anh cưới em nhé.” Lục Huyền Lâm an ủi cô ta.
Tiếng khóc của cô ta luôn khiến anh mềm lòng.
“Chúng ta làm như vậy có khiến chị tổn thương không?”
Lục Huyền Lâm lắc đầu: “Cô ta có bao giờ quan tâm cuộc hôn nhân này đâu? Không quan tâm thì sẽ không bị tổn thương.”
“Nhưng mà…”
“Khoảng thời gian trước là do anh quá bận rộn, bây giờ đã sắp xử lý xong rồi, có thời gian đi cùng cô ta tới ủy ban chính thức ly hôn, sẽ không quá lâu đâu.”
Trong mắt Lý Uyển Khanh ánh lên niềm vui, cô ta đang chờ câu nói này, cũng chờ một ngày này.
Mà trên tầng, trong phòng ngủ của Lý Tang Du, hai ba con đang ngồi đối diện với nhau.
Không phải, phải nói là ba Lý ngồi, còn Lý Tang Du nửa nằm, cô nhíu mày, tay liên tục xoa bụng.
“Bụng đau sao?” Ba Lý lo lắng hỏi.
“Dạ, có thể ăn không hợp nên đau bụng.” Lý Tang Du nối tiếp lời ba.
Cô không định kể việc mang thai với ba.
Với tính cách của ông ấy, nếu biết cô có con thì chắc chắn sẽ phản đối chuyện ly hôn, mà nhà họ Lục cũng thế.
Cứ như vậy, việc ly hôn sẽ vĩnh viễn không có kết quả.
Nhìn con gái mình, trong mắt ba Lý ánh lên vẻ phiền muộn: “Tang Du à, con nghĩ kĩ chưa? Mỗi một bước đi đều phải nghĩ kĩ, tránh để sau này hối hận.”
Người của thế hệ trước luôn có cái nhìn nặng nề đối với việc ly hôn, nhưng sau khi cân nhắc hơn thua thì ba Lý vẫn hy vọng con gái nghĩ cho mình nhiều hơn.
“Dạ, nghĩ kĩ rồi, con sẽ không hối hận.”
“Nếu ngại Uyển Khanh thì ba sẽ ra mặt, ba là ba của con bé, cũng muốn tác hợp cho hai đứa.”
“Cám ơn ba, trước kia bọn họ có tình cảm mà con lại trở thành cái gai chắn giữa hai người họ, con vẫn nên trả lại Lục Huyền Lâm cho người ta thì hơn, con cũng được giải thoát.”
Nếu đã không thể khuyên nổi, ba Lý cũng không khuyên nữa.
“Ba à, thật ra Lục Huyền Lâm có thể cưới Uyển Khanh cũng là chuyện tốt. Với việc Uyển Khanh bây giờ không thể sinh con, nếu không thể lấy người yêu mình thì chắc chắn sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, còn tệ hơn con bây giờ. Con bé sống tốt thì chúng ta thấy cũng vui thay.”
“Ôi, con bé ngốc này, nghĩ cho bản thân mình nhiều vào, ai cũng tính toán hơn con cả. Sau này con phải làm sao đây?” Nhìn con gái mà phát sầu.