CHƯƠNG 405
Đọc đến đây, Lý Tang Du không khỏi dâng lên nỗi u sầu, cô cũng sẽ trở thành mẹ đơn thân, cũng trắng tay ra đi, có phải sau khi sinh đứa trẻ ra, nhà họ Lục cũng sẽ nghĩ mọi cách cướp đứa trẻ đi hay không?
Nếu như cuối cùng để nhà họ Lục cướp đứa bé đi, xa đứa trẻ trong nhiều năm, cô thà rằng không sinh nó ra còn hơn.
Nếu như mình nuôi đứa bé này, không có ba thì cuối cùng đứa bé này cũng sẽ phải gánh chịu sự chế giễu của mọi người xung quanh, không tốt cho sự phát triển của đứa bé.
Đứa bé này nên đi con đường nào đây, Lý Tang Du đầu óc rối bời đứng ở ngã tư đường. Bỏ điện thoại xuống, cô lại ngẩng đầu ngắm sao sáng trên bầu trời đêm mà ngẩn người.
“Cộc cộc cộc…” Một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Lý Tang Du không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
“Ôi trời, chị gái, tâm trạng chị tốt thật đấy nhỉ, vẫn có thể thoải mái nhàn hạ ở đây ngắm trăng.” Giọng nói dịu dàng mềm mại lúc trước của Lý Uyển Khanh đã thay bằng giọng điệu chói tai, đầy ý châm biếm không thèm che giấu.
Lý Uyển Khanh cố ý nhìn biểu cảm của Lý Tang Du, quả thật đúng như Lục Huyền Lâm nói, Lý Tang Du hoàn toàn không quan tâm đến cuộc hôn nhân này. Có thể dứt khoát với ông cụ nói không đi là không đi, có thể thấy ngay Lý Tang Du một lòng muốn ly hôn nên mới không coi người nhà họ Lục ra gì.
Như thế này cũng khiến cô ta yên tâm hơn.
“Đó là chuyện đương nhiên, tôi không tự tìm vui cho mình, chẳng lẽ phải cả ngày lấy nước mắt rửa mặt như người bị chồng ruồng bỏ hay sao?” Lý Tang Du vẫn ngắm nhìn bầu trời đêm, cô đã sớm quen với loại người trước sau hai mặt như Lý Uyển Khanh rồi: “Với lại, tôi sống tốt thì không phải cô cưới Lục Huyền Lâm cũng sẽ yên tâm thoải mái hay sao? Cũng không thể vì tôi mà khiến cô đến lúc làm mợ Lục vẫn phải áy náy chứ?”
“Hừ!” Lý Uyển Khanh cười khẩy: “Áy náy? Sao tôi phải áy náy chứ? Chị à, chị giỏi lẫn lộn trắng đen thật đấy. Chị cướp vị trí của tôi, người nên áy náy là chị mới đúng.”
Lý Tang Du cười tự giễu.
Về chuyện này, Lý Tang Du không thể không thừa nhận rằng cô đã cướp đi, nhưng cuối cùng vẫn là bên thua cuộc. Hai năm rồi, trái tim Lục Huyền Lâm vẫn hướng về Lý Uyển Khanh.
“Đến ngày hôm nay, chị nên sớm rời khỏi đây đi, đừng tưởng rằng cứ níu kéo là có thể đảo ngược tình thế. Tôi nói cho chị biết, Lục Huyền Lâm là của tôi, bất luận là trước đây hay sau này, anh ấy đều là của tôi. Cho dù chị có được tài sản của nhà họ Lục thì cũng không có được anh ấy, kéo dài chẳng tốt cho ai cả, chị cần gì phải làm vậy chứ?”
Ha ha, Lý Tang Du chỉ có thể gượng cười. Bây giờ là ai đang níu kéo ai đây, Lý Uyển Khanh không nhìn ra hay sao?
Cô đang định yên tĩnh suy ngẫm lại mọi chuyện, lại bị Lý Uyển Khanh quấy rầy như này cũng không còn tâm trạng nữa, ánh mắt Lý Tang Du thôi không nhìn về phía bầu trời đêm, đứng lên nói: “Đúng, anh ta là của cô, vẫn luôn là như vậy, mong cô yêu cầu anh ta nhanh chóng ly hôn với tôi đi, tôi thật sự ngày nhớ đêm mong chuyện này xảy ra đấy.”
Nếu Lý Tang Du còn tiếp tục tranh cãi thì nhất định Lý Uyển Khanh sẽ không bỏ qua. Nhưng người ta lại hết lần này tới lần khác yêu cầu ly hôn, điều này khiến Lý Uyển Khanh không phản bác được. Lý Tang Du không quan tâm đến cuộc hôn nhân này, cô cũng vẫn luôn chờ ly hôn, có thể kéo dài đến bây giờ, nguyên nhân chủ yếu chính là Lục Huyền Lâm. Cô ta có thể làm gì chứ?
Ngay vào lúc Lý Tang Du vừa định rời đi, Chu Hòe Hương vội vàng đi tới: “Cô chủ, ông cụ Lục đích thân đến nhà đón cô.”
“Hả…” Lý Tang Du khẽ giật mình.
Thấy Lý Uyển Khanh cũng đang ở đây, Chu Hòe Hương không sợ phiền phức, cao giọng nói lại một lần nữa: “Ông cụ Lục đích thân đến đón cô, đang chờ ở phòng khách kia kìa.”