CHƯƠNG 427
Lý Tang Du có phần bực bội, ngắt lời hai người họ: “Này, hai anh cãi nhau hay không tôi không thèm bận tâm, xin hai anh thả tôi ra trước đi.”
Ngoài mặt thì hai người đàn ông này cười khẩy, nhưng bàn tay nắm tay Lý Tang Du lại không ngừng dùng sức. Cô cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì mình sẽ gãy xương mất!
Bị Lý Tang Du trách móc, Lục Huyền Lâm và Thái Vũ Hàng đều sững sờ, họ ngậm miệng lại không nói nữa.
Đồng thời quay sang nhìn cô, nhưng vẫn không định buông tay.
“Anh Mạnh, Lý Tang Du bảo anh thả tay cô ấy ra!” Lục Huyền Lâm mở miệng trước tiên.
“Sao anh không thả?”
“…”
Lý Tang Du có chút kích động muốn đánh người.
“Lý Tang Du, hôm nay cô phải trở về với tôi!” Ánh mắt Lục Huyền Lâm nhìn vào cô, chẳng những không buông tay mà trái lại anh còn kéo cô về phía mình.
“Ha ha, anh lại uy hiếp tôi như vậy sao?” Lý Tang Du ghét nhất là người khác dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với cô.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, vẻ mặt dữ tợn nói cho đối phương biết “Anh buông tay trước”, phẩm chất nhường nhịn lâu đời đều bị hai người đàn ông này vứt hết ra sau đầu rồi.
“Thái Vũ Hàng, anh buông tay ra!” Cứ giằng co như thế này mãi cũng không phải là cách, bọn họ không cần thời gian nhưng mình thì vẫn cần, Lục Huyền Lâm cả giận nói.
“Anh buông trước đi!”
Hai phe đều kéo tay cô về phía mình, bất thình lình hai tay Lý Tang Du đã bị kéo căng ra.
Tiếp tục như vậy, không phải cô sẽ biến thành “con ma” trong cảnh con ma bị xé xác trên phim truyền hình hay sao, Lý Tang Du cố gắng ra sức giãy dụa, mãi sau mới hất tay hai người họ ra được.
“Lý Tang Du, đợi đã!” Chẳng lẽ do đã quen với động tác vung tay của Lý Tang Du? Cánh tay bị cô hất ra của Lục Huyền Lâm ngay lập tức lại một lần nữa nắm lấy cổ tay cô.
“Mau theo tôi về!” Giọng điệu ra lệnh của Lục Huyền Lâm vang lên.
“Tại sao?”
“Dựa vào việc cô phải có một lời giải thích với Uyển Khanh! Lúc đó cô không biết cô nói gì sao? Tôi nợ cô thì là tôi nợ, liên quan gì đến Lý Uyển Khanh? Sao cô lại đi làm tổn thương trái tim cô ấy như vậy?”
Khi Lý Tang Du quay người lại, Lục Huyền Lâm cũng đã bước vào trong cửa.
Lý Tang Du sững sờ, anh ta không biết sao? Không phải đó là ý của anh ta à?
Suy nghĩ một hồi cô chợt nhận ra, Lục Huyền Lâm còn chưa tới mức phải lừa cô.
Mặc dù anh rất ngu ngốc, lại chết cái bệnh sĩ diện, nhưng nói lừa gạt thì còn không đến mức nghiêm trọng như vậy. Có lẽ cũng chưa có chuyện gì đủ lớn để anh ta phải đi lừa gạt mình.
Vậy thì còn có thể là ai? Lý Uyển Khanh? Ha ha…
Cô ta thích sử dụng thủ đoạn nào thì cứ làm, dù thế nào cô cũng lười so đo với cô ta.
“Được rồi cậu Lục, anh đừng nói nữa, hôm nay tôi sẽ không về đâu. Về phần Lý Uyển Khanh thì anh cứ nói xin lỗi cô ta hộ tôi là được. Tuy bây giờ chúng ta vẫn chưa chính thức ly hôn nhưng tôi vẫn mong anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của tôi, mặc dù chuyện này không có khả năng lắm.” Lý Tang Du nói rất tuyệt tình.