CHƯƠNG 433
Đối diện với ánh mắt của hàng trăm người ở dưới khán đài, Tang Du ít nhiều cũng thấy hơi căng thẳng, bởi vì Bùi Lâm không có ở đây nên trong lòng cô bé dường như bị thiếu đi một thứ gì đó.
Tang Du không biết rằng khi mình bước lên sân khấu thì cũng là lúc Bùi Lâm được đẩy vào phòng mổ.
Buổi biểu diễn diễn ra suôn sẻ, tuy tâm hồn cô bé lơ đãng không ở chỗ này nhưng rất may là không có gì trục trặc.
Sau khi cô bé đàn xong, một tràng pháo tay vang lên như sấm dưới sân khấu, Tang Du cúi đầu chào, định rời khỏi sân khấu nhưng lại bị một giọng nói chói tai từ ghế khán giả làm cho sửng sốt.
“Lý Tang Du, cậu vẫn còn có tâm trạng đàn được à? Mẹ cậu sắp chết rồi đấy!”
Một người tuổi tác không chênh lệch với cô bé lắm đứng ở chỗ ngồi hét lên, không biết là hả hê vì người khác gặp chuyện hay là một lời nhắc nhở tử tế.
“Lục Huyền Lâm! Ngồi xuống! Nếu không em sẽ bị chép phạt một trăm bài khóa đấy!” Giáo viên bộ môn khiển trách.
Bỗng chốc, mọi ánh mắt của mọi người đều quay qua nhìn, lãnh đạo trường học ở một bên cũng cúi đầu nói nhỏ.
“Xình!”
Hai bàn tay của Tang Du đập mạnh xuống phím đàn dương cầm.
Cô bước khỏi sân khấu, không để ý đến ánh mắt của người khác mà đi thẳng tới chỗ Lục Huyền Lâm, ngẩng đầu trừng mắt: “Nếu cậu mà còn dám nói nhảm nữa là tôi sẽ gọi ba tôi đến đánh cậu đấy.”
“Tôi nói nhảm chỗ nào, mẹ tôi nói với tôi đấy, mẹ tôi nhìn thấy ở bệnh viện.”
“Cậu… Lục Huyền Lâm, cậu là đồ lừa đảo!” Tang Du hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đẩy Lục Huyền Lâm trước mặt ra rồi lao khỏi cửa.
…
Giấy chứng nhận giải thưởng trên tay rơi xuống đất, ánh mắt Tang Du chợt trở nên ngây dại, những người xung quanh chỉ biết nghẹn ngào khóc than.
Chiếc giường bệnh màu trắng được từ từ đẩy ra, phía trên phủ một lớp vải trắng, người ở bên dưới đó không ai khác mà chính là Bùi Lâm.
Lý Thụy Tường siết chặt tay đấm mạnh vào vách tường, không nhận ra sự tồn tại của Tang Du.
“Tang Du… Mau lại đây.” Bà nội đi đến phía sau kéo cô bé vào lòng, giữ chặt đầu cô, không cho cô bé nhìn nữa.
Tang Du như hiểu ra điều gì đó, nước mắt lập tức rơi xuống, nắm chặt bàn tay nhăn nheo của bà nội, giọng nức nở: “Bà ơi, không phải thật đúng không? Không phải thật đúng không bà? Người đó không phải mẹ cháu!”
“Tang Du…” Bà nội hai mắt đục ngầu, tay sờ đầu cô bé, miệng không ngừng thở dài.
“Bà nội, chúng ta đi thôi, những người này đều là giả, là lừa đảo!” Tang Du vùng vẫy.
Bà nội không nhúc nhích, vài giọt lệ hoen vàng rơi trên mặt bà: “Tang Du… Mẹ cháu… đi rồi.”
“…”
“Không, không phải… Đi thôi bà ơi, cháu không muốn ở đây!”
Dù cô bé có giãy dụa như thế nào thì bà nội cũng không hề nhúc nhích, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, Tang Du nhất định phải chấp nhận sự thật này, nếu không sau này cô bé sẽ chỉ mù quáng sống trong sự giả dối của chính mình!
Nhiều người xung quanh nghe thấy tiếng kêu khóc ầm ỹ của cô bé thì đều đến an ủi.