CHƯƠNG 436
Trong phòng khách nhà họ Lý, Tiêu Hà đi qua đi lại, khó khăn lắm Uyển Khanh mới chuẩn bị kết hôn với Lục Huyền Lâm, thế mà giữa đường lại nhảy ra một ông cụ Lục.
“Dì Tiêu, dì cũng biết sức khỏe ông nội không tốt mà, cháu không muốn ông phải nhập viện nữa, chỉ cần cháu tìm được cách chữa bệnh vô sinh cho Uyển Khanh thì nhất định ông cụ sẽ vui vẻ chấp nhận chuyện này.”
“Cái này…”
Vấn đề vô sinh này là bài toán khó làm không biết bao nhiêu gia đình khốn đốn, Tiêu Hà còn muốn nói điều gì đó thì lại bị một cuộc điện thoại cắt ngang.
“Ừ, được rồi, tôi sẽ đến ngay.” Lục Huyền Lâm cúp điện thoại, quay sang Tiêu Hà nói: “Dì Tiêu, cửa hàng trang sức có mẫu nhẫn cưới và váy cưới mới về, cháu đi nghiệm thu một lát.”
Tiêu Hà không có lý do gì để giữ anh lại, chỉ có thể nhìn anh đi càng ngày càng xa.
Lục Huyền Lâm rời đi, Uyển Khanh trên ghế sô pha lập tức đứng phắt dậy nắm lấy cổ tay Tiêu Hà nói: “Mẹ, con phải làm sao bây giờ, Lý Tang Du đi rồi mà con vẫn không thể làm mợ chủ nhà họ Lục… Con sốt ruột lắm!”
“Uyển Khanh, đừng lo. Mẹ nhất định sẽ dẹp mọi chướng ngại. Chỉ cần có chướng ngại chắn trước mắt mẹ con chúng ta mẹ thì mẹ đều sẽ quét sạch, con đừng lo.”
Nghe xong, Lý Uyển Khanh như được uống một viên thuốc an thần, vẻ lo lắng trong mắt cô ta dần tan đi, yên lặng trở về phòng.
“Lý Tang Du đã dọn đi rồi, nhưng cắt cỏ không diệt tận gốc không phải là lựa chọn của người thông minh…” Tiêu Hà ở trong phòng khách lẩm bẩm một mình.
Cửa hàng trang sức.
“Tổng giám đốc Lục, đây là những món đồ trang sức mới đến trong cửa hàng chúng tôi. Anh có thấy thứ vừa mắt món nào không?”
Lục Huyền Lâm cau mày, đồ trang sức trước mặt quá thô tục, không phải nhẫn thì là dây chuyền kiểu truyền thống, người đi đường ngoài kia hầu hết đều đeo những món đồ trang sức như vậy.
“Không phải muốn giới thiệu sản phẩm cho tôi à? Tôi không muốn những thứ thô tục thế này, tôi muốn thứ gì đó đặc biệt, tốt nhất là độc nhất vô nhị.”
“Vậy thì… Tổng giám đốc Lục thấy cái này thấy thế nào? Nó được gọi là nước mắt nữ thần. Hiện tại trong cửa hàng chúng tôi chỉ có duy nhất đôi này thôi, có thể nói là rất đặc biệt!” Cửa hàng trưởng xoa tay cười, ân cần giới thiệu đôi hoa tai này cho anh.
“Đẹp thì có đẹp, nhưng anh nói bây giờ chỉ có một đôi này? Vậy có nghĩa là tương lai sẽ có khắp phố à?” Lục Huyền Lâm cầm đôi hoa tai sapphire hình giọt nước trên tay đánh giá, quả thật rất đẹp.
“Cái này… Tổng giám đốc Lục muốn có thứ đồ độc đáo có một không hai à? Vậy thì mời anh đi qua đây với tôi.” Cửa hàng trưởng lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Trước mặt một nhân vật lớn như tổng giám đốc Lục này, làm cho anh vui vẻ thì cửa hàng của mình sẽ trúng mánh to. Còn nếu như làm anh không hài lòng thì chỉ cần anh nói mấy câu không hay thôi là cửa hàng nhỏ như bọn họ sau này có lẽ sẽ không có người đến mua nữa.
“Tổng giám đốc Lục, anh nhìn xem…”
Cửa hàng trưởng dẫn anh đi lên phòng làm việc trên lầu, ở đây toàn là bán thành phẩm chưa hoàn thành, nhưng nhìn chất lượng thì chắc chắn giá cả không hề rẻ.
Lục Huyền Lâm nhìn xung quanh một vòng, không có gì lọt được vào mắt anh, vừa định rời đi thì lại bị một chiếc hoa tai màu xanh lục bảo trên bàn hấp dẫn.
Cửa hàng trưởng vừa trông thấy hành động của anh lập tức bật máy hát, không ngừng rót vào tai anh một câu chuyện buồn cực kỳ cảm động, nói luyên thuyên mãi về việc hoa tai này đặc biệt và độc đáo như thế nào.
“Anh có được chiếc hoa tai này từ đâu?”