BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 438

Cửa hàng trưởng cũng là người trải đời, thấy Lục Huyền Lâm do dự lập tức nói thêm mấy câu lấy lòng.

“Được rồi, người phụ nữ đó còn bán đồ trang sức nào nữa không? Gói tất cả lại cho tôi, tôi mua hết!”

“Vâng, vâng, tôi sẽ đi gói cho anh ngay bây giờ.”

Một lúc sau, cửa hàng cầm theo một hộp đồ quay lại, Lục Huyền Lâm nhìn thấy tất cả đều là đồ trang sức của Lý Tang Du.

Cô ấy bị điên à?

“Tổng giám đốc Lục, ở đây vẫn còn số điện thoại của cô ấy. Anh có muốn gọi điện cho cô ấy hỏi thử không?”

“Không cần, tôi đi tìm cô ấy ngay đây.” Lục Huyền Lâm cầm hộp trang sức khá lớn đi ngay ra ngoài.

“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Lục, lần sau lại đến…” Tiếng nói của cửa hàng trưởng ở phía sau nhỏ dần, trên lưng vẫn đang đổ mồ hôi lạnh, sau này còn gặp cảnh này nữa thì dù có được giá cao hơn nữa anh ta cũng không nhận.

Lục Huyền Lâm lên xe, suốt quãng đường vẫn nghĩ về chuyện của Lý Tang Du.

Nói cô thiếu tiền cũng không có gì ngạc nhiên, mấy năm nay cô không hỏi xin anh đến một đồng, cũng không chịu nhờ Lý Thụy Tường, làm sao có thể sống dựa vào đồng lương ít ỏi của mình được chứ?

Nhưng thế thì cũng không thể bán thứ quan trọng như vậy được, cô định cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người sao?

Hừ! Vẫn là cái đức tính đó!

Số tiền bán đồ lần này bằng tiền lương mấy năm của cô, cô cần nhiều tiền như vậy để làm gì?

“Lục Huyền Lâm, dì có một yêu cầu… Không biết có được không?” Tiêu Hà lộ vẻ xấu hổ.

“Dì nói đi ạ, chỉ cần nó nằm trong phạm vi của cháu thì cháu sẽ đồng ý.”

“Hình như dạo này Uyển Khanh tự trách bản thân quá mức, luôn suy nghĩ lung tung, chỉ nhìn cái cốc nước chị gái mình dùng khi trước mà cũng khóc cả nửa ngày trời, không ngừng tự trách bản thân đã làm tổn thương Tang Du, cho nên cháu xem cái biệt thự hướng biển kia…”

“Cháu biết rồi, dì đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ cưới Uyển Khanh. Và cháu cũng cho cô ấy dùng những gì tốt nhất, bệnh vô sinh của Uyển Khanh sẽ không chữa khỏi nhanh như vậy được đâu. Bây giờ cháu sẽ mua nhà rồi trang trí, chỉ cần bệnh của cô ấy tốt lên thì chúng cháu sẽ lập tức kết hôn chuyển vào đó ở.”

“…”

Lục Huyền Lâm đã nói đến đây rồi thì bà ta cũng không thể nói gì khác.

Lục Huyền Lâm thầm thấy buồn phiền. Bây giờ anh không muốn sống trong căn nhà mà Lý Tang Du từng ở, nhất là với Uyển Khanh.

Sớm muộn cũng sẽ kết hôn, sao cứ sốt sắng như vậy để làm gì?

“Uyển Khanh có thể cưới một người chồng tốt như cháu là ổn rồi, nỗi lo trong lòng dì cũng được giải tỏa, nhưng chỉ có điều…” Ánh mắt Tiêu Hà ưu sầu, trên mặt càng ngày càng nhiều nếp nhăn, nhìn qua có vẻ cuộc đời của bà ta rất thăng trầm: “Chỉ có điều Tang Du ấy à… thời gian tuổi trẻ đẹp đẽ nhất của con bé cũng sắp qua, sau này con bé phải làm sao đây…”

Tiêu Hà sụt sịt, hai mắt đã đỏ lên, như sắp khóc đến nơi.

“Dì không cần phải lo lắng về chuyện này đâu ạ. Điều kiện của cô ấy không tệ, ngoại hình cũng không kém hơn Uyển Khanh bao nhiêu, mà chú cũng sẽ giúp cô ấy thôi.”

Lục Huyền Lâm đột nhiên nhớ ra, mấy ngày trước Quách Sướng đến tìm anh, nói muốn mời anh đi ăn tối để bàn chuyện của công ty.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi