CHƯƠNG 450
Gặp cô nói về đồ trang sức chỉ là cái cớ, cái Lục Huyền Lâm quan tâm nhất đó là hỏi thăm nguyên do về chuyện của Thời Nhiên Phong!
Chuông cửa sắp bị anh ấn cho hỏng rồi mà bên trong vẫn có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ cái cô này còn đang ngủ?
Lần trước anh tới thăm cô cũng vậy, ngủ như heo, ai gọi cũng không dậy.
Nhưng sau khi đập cửa mấy lần, suy nghĩ này liền bị anh bác bỏ.
“Lý Tang Du, nếu cô còn không mở cửa tôi sẽ phá nát căn nhà xập xệ này của cô đấy!” Lục Huyền Lâm có hơi bực mình.
Tiếng bước chân lộc cộc truyền đến, một bà cụ chậm rãi đi lên lầu, quan sát anh một lượt, nói: “Cậu đến tìm cô gái ở đây hả? Nếu đúng là vậy thì đừng gõ nữa, vì cô ấy đã dọn đi rồi.”
“Dọn đi rồi? Cô ta điên rồi sao? Lại muốn chạy đến chỗ nào để trốn nữa đây?”
Bà cụ không trả lời thắc mắc của anh, chỉ điềm đạm hỏi: “Chàng trai, cậu tên gì?”
“Lục Huyền Lâm.”
Trước kia làm ăn bên ngoài nhiều năm đã tạo cho anh thói quen hễ có người hỏi tên mình là anh sẽ trả ngay tức khắc.
“Ồ, ra là cậu à? Lúc đi cô ấy có giao cho tôi một thứ, nói là nếu có một anh chàng tên Lục Huyền Lâm tới đập cửa liên tục thì đưa cho anh ta.”
Bà cụ mỉm cười, lấy ra một phong thư từ phía sau đưa cho anh.
“Đây là…”
Lục Huyền Lâm vội vàng xé phong thư ra, bên trong lập tức hiện ra mấy chữ to đùng: Bản cam kết từ bỏ quyền thừa kế tài sản.
Lý Tang Du có ý gì? Ngay cả tài sản cũng không cần?
Anh mở ra, trên đó Lý Tang Du đã ký tên mình, có hiệu lực ngay tại thời điểm đó.
Đầu Lục Huyền Lâm ong ong như muốn nổ tung, không ngừng nhớ lại từng câu từng chữ khi đó Lý Tang Du nói trước mặt hai nhà.
Tiền nhà họ Lục tôi sẽ không lấy dù chỉ một đồng! Bao gồm cả phần tài sản này!
Anh cố kìm nén cơn đau đầu, gọi điện thoại cho Lý Thụy Tường, nhưng không có ai nghe máy.
Cả nhà họ Lý đều muốn dọn đi sao? Không thể nào, anh cảm thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười.
Chẳng lẽ mình thật sự trẻ con như Lý Tang Du nói?
Vừa khởi động xe, đang định tới nhà họ Lý tìm hiểu thì nhận được điện thoại của Lý Uyển Khanh gọi tới.
Cùng với tiếng khóc nức nở của Lý Uyển Khanh nhỏ dần, sắc mặt của anh cũng càng lúc càng nặng nề, lông mày nhíu chặt.
“Anh biết rồi, tới ngay đây!”
…
Sân bay.
Lý Tang Du đã chuẩn bị lên máy bay, cô quay lại nhìn sân bay phía sau, không còn gì luyến tiếc, ngược lại cảm thấy rất phấn chấn, là sự kỳ vọng vào một môi trường mới.
Đến thành phố mới, sinh đứa bé này, sống một cuộc sống mới. Tuyệt vời!
Lý Tang Du đang chuẩn bị đi qua cửa kiểm tra an ninh cuối cùng thì bị thu hút bởi một giọng nói phía sau.