CHƯƠNG 463
“Dượng gặp Trịnh Khôi xong, luôn chìm trong trạng thái mờ mịt, nói năng lung tung, vừa khóc vừa nói, theo nhân viên trông giữ, câu dượng nói nhiều nhất là những lời xin lỗi chị.”
Giờ phút này, Lý Tang Du có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của ba, cô bất giác siết chặt di vật trong tay.
“Tôi muốn gặp ba tôi.”
“Em dẫn chị đi.”
…
Sau khi ba Lý mất, tất cả vấn đề để lại vẫn tồn tại.
Lý thị sớm đã bị đủ các phương tiện truyền thông báo chí lớn bạo lộ ảnh hưởng đủ mọi mặt, nằm trong tình cảnh lung lay sắp đổ.
Không có ba Lý, cổ đông công ty, chủ nợ và nhân viên công ty liền hướng tất cả mâu thuẫn vào Lý Tang Du.
Người ta bảo đời cha ăn mặn đời con khát nước, Lý Tang Du liền trở thành cái đích mọi người nhắm đến.
Lý Tang Du bị điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác khủng bố thúc giục đến công ty, nhìn đám người không ngừng xông vào công ty, mặt cô không biểu cảm.
“Tôi nói cô Lý này, mau trả tiền đi, ba cô chết rồi nhưng nợ vẫn còn, cô là con gái ông ta, nợ liền do cô trả.”
“Đúng vậy, hôm nay nếu không trả hết tiền, cô đừng hòng ra ngoài.”
“Trả tiền, trả tiền, trả tiền!”
Đám người mặt mày xa lạ, mồm năm miệng mười hét lên với Lý Tang Du, họ chỉ có một mục đích – đòi tiền!
Ba vừa mất, đám người này đã không kịp chờ đợi đến đòi nợ, còn tổ chức nhiều người như vậy để tạo thanh thế, nói không có mưu đồ từ trước thì không ai tin.
Giờ phút này đây, điều Lý Tang Du nghĩ tới là tâm huyết cả đời này của ba liền hủy trong chốc lát, thành phố A sẽ không còn sự tồn tại của Lý thị nữa.
Cả công ty, chỉ có một mình Lý Tang Du ra mặt, cô đơn đối diện với đám người như hổ như sói này, các cấp cao và nhân viên khác sớm đã trốn khỏi công ty, không một ai muốn dính líu vào.
Đám người gây rối không nhận được câu trả lời, càng thêm kích động, mấy người toàn thân tưới đầy xăng, tay còn cầm bình xăng phẫn nộ hét nếu còn không trả tiền thì sẽ chết chung.
Dù có cảnh sát ra mặt, cũng không cách nào bình ổn sự phẫn nộ bị xúi giục kích động.
…
Trong phòng bao khách sạn cao cấp cách Lý thị không xa, Trịnh Khôi lấy thân phận ba Trịnh Uyển Khanh, dẫn theo Tiêu Hà và cô ta gặp mặt người nhà họ Lục.
Sau khi khách sáo hàn huyên một trận, Trịnh Khôi không nhịn được nói ra mục đích hôm nay đến: “Ông cụ Lục, ông xem hai đứa Lục Huyền Lâm và Uyển Khanh cũng yêu đương nhiều năm như vậy rồi, trải qua biết bao gian khổ, không dễ dàng gì lại có thể ở bên nhau, hôn sự của hai đứa có phải nên nhanh chóng tổ chức rồi không. Như vậy, tôi cũng có lý do ra tay tiếp quản chuyện nhà họ Lý, đến lúc đó, Tang Du cũng có thể ở cùng chúng tôi, không đến mức một mình cô đơn phiêu bạt bên ngoài, bị người ta bắt nạt.”
Những lời này tràn đầy tình cảm, biểu đạt tấm lòng biết ơn nhà họ Lý đã nuôi dưỡng Trịnh Uyển Khanh nhiều năm như vậy của Trịnh Khôi.
Bất kể là trên thương trường anh lừa tôi gạt hay về lục đục đấu đá trong lòng, sắc mặt ông cụ Lục lão luyện mấy chục năm không hề có bất kỳ biến hóa nào, vuốt bộ râu bạc dưới cằm: “Nhà họ Lục chúng tôi là gia tộc lớn, con cháu có hưng thịnh hay không ảnh hưởng tới tương lai của nhà họ Lục. Nếu Trịnh Uyển Khanh có thể mang thai sinh con, tôi không có lý do gì phản đối chúng kết hôn.”