BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 470

Lục Huyền Lâm không muốn phải nhiều lời với bác sĩ, anh vội vàng nhấc chân chạy vào trong phòng phẫu thuật, bác sĩ lại mở miệng nói: “Di ngôn cuối cùng của người đã chết chính là muốn một người tên là Lục Huyền Lâm cách cô ấy xa một chút, không cho phép anh ta nhìn cô ấy, không cho phép anh ta chạm vào cô ấy, để anh ta cút càng xa càng tốt.”

Tất cả mọi người đều nhìn vị bác sĩ này.

Đó là lời Lý Tang Du đã nói à?

Cho dù người nhà họ Lục có không thích Lý Tang Du thì cũng biết là cô sẽ không nói ra lời như thế, cho đến nay, Lý Tang Du đều nhẫn nhịn, im lặng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt mà xa lánh với nhà họ Lục.

Ghen ghét, thù hằn không phải là tính cách của Lý Tang Du.

Có lẽ là Lý Tang Du đã nói những lời có ý như thế này khi cô còn sống, không muốn gặp Lục Huyền Lâm, chết cũng không muốn để Lục Huyền Lâm nhìn mình. Chính vì vậy, có thể thấy được cô thất vọng về Lục Huyền Lâm đến nào.

Câu nói này của bác sĩ đã thành công đánh lùi xúc động muốn gặp Lý Tang Du một lần cuối cùng của Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm lập tức giống như mất đi sự sống cả người liền trở nên yếu xìu, sắc mặt tan thương, ánh mắt tan rã, ngơ ngác đứng đó giống như một khúc gỗ.

Đến lúc này, không có ai tiếp tục lên tiếng.

Còn có thể nói gì nữa đây, ở đây không có người nhà của Lý Tang Du, cô lại không muốn gặp người nhà họ Lục.

Nhà họ Trịnh cũng chẳng là cái thá gì.

Im lặng, không có người nào nói chuyện, ngoài phòng phẫu thuật trông vô cùng yên tĩnh.

Cũng chính bởi vì yên tĩnh, cho nên tiếng khóc đột ngột của người nào đó mới càng rõ ràng hơn.

“Cô là Lâm Hân đúng không?” Tiền An Na vẫn còn nhớ lần trước trong bệnh viện, cô ta giúp Lý Tang Du và Lâm Hân đánh cái đám người kia.

Lâm Hân đau khổ nhẹ gật đầu, cho dù có kìm nén tiếng khóc, nhưng mà tiếng khóc vẫn không hề giảm bớt, cô ta thật sự rất đau lòng.

Cô ta nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, giọng nói nghẹn ngào: “Tang Du, tôi đến trễ rồi, chị đừng chết, đừng chết mà…”

Tiếng khóc quanh quẩn trong không khí, làm tăng thêm bầu không khí tang thương.

Lâm Hân mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào Lục Huyền Lâm: “Cậu Lục, lòng của cậu thật là độc ác.”

Lúc này, trong đầu của Lục Huyền Lâm hoàn toàn trống trơn, mặt không đổi sắc, không có bất cứ biểu cảm gì với người ngoài.

“… cậu có biết không, Tang Du đang mang thai, đây chính là một xác hai mạng…” Đến lúc này, Lâm Hân cũng không còn giấu diếm nữa, người đã không còn, hà tất gì phải giấu diếm làm chi.

Một câu nói làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Giống như là một thanh kiếm bén nhọn đâm qua trái tim trống rỗng của Lục Huyền Lâm.

Đau, rất đau!

Trái tim trống rỗng đau đớn, máu không ngừng chảy ra, máu từ từ lấp đầy những nơi rỗng tuếch.

“Phốc.” Lục Huyền Lâm bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.

Vốn dĩ sắc mặt của anh đã không bình thường, bây giờ lại càng tái nhợt đến trong suốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi