CHƯƠNG 489
“Thành phố C…” Lục Huyền Lâm nhớ mang máng Lý Tang Du có từng nhắc tới cái tên này, lúc đó cô đang gọi điện thoại, hình như là tên của một cô nhi viện nào đó, chỉ vì lúc đó anh cho rằng cô dan díu với người khác mà tức giận đập điện thoại di động của cô.
Nếu như lúc đó anh bình tĩnh một chút, hoặc là nghe cuộc trò chuyện trong điện thoại của cô lâu hơn một chút, có lẽ là anh sẽ sớm tìm được nơi này, tìm được người viện trưởng đó, hiểu rõ chuyện trước kia của Lý Tang Du.
Haiz!
Anh thầm than một tiếng ở trong lòng, cho dù là sáu năm đã trôi qua, nhưng những hình ảnh lúc cô ở bên anh lại càng ngày càng rõ ràng.
Mấy năm nay, anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng cũng đã thay đổi không ít. Trở nên thành thục hơn, có thể thấu hiểu cho người khác hơn, cũng càng trầm tĩnh hơn, không còn táo bạo và ngang ngược giống như trước kia.
Nhân viên trong công ty đều cảm thấy dường như tổng giám đốc nhà mình đã thay đổi thành một người khác hoàn toàn, không còn nóng nảy và lạnh lùng khiến người khác phải hoảng sợ như trong quá khứ.
Thư ký riêng của Lục Huyền Lâm là A Minh, chính là người cảm nhận sâu sắc nhất.
Bình thường, A Minh rất hay cảm thán ở bộ phận văn thư: “… không quen với một tổng giám đốc có tính tình tốt như thế này, có đôi khi chờ một câu nói mà chờ đến nỗi muốn phát bệnh tim, tổng giám đốc cứ ba ngày không mắng chửi người khác thì tôi không quen, vừa mới nhìn thấy tổng giám đốc ngẩn người thì tôi lại sợ hãi, mỗi lần nói chuyện gì với anh ấy đều phải lặp đi lặp lại nhiều lần để thức tỉnh anh ấy.”
Cuối cùng, A Minh được người của bộ phận văn thư tặng cho một biệt danh: cuồng tự ngược.
Không chỉ có A Minh không quen, ngay cả người của bộ phận văn thư cũng không quen, rốt cuộc bọn họ đã không thể nghe thấy Lý Tang Du và tổng giám đốc đấu võ mồm, cũng rất ít khi nhìn thấy tổng giám đốc xuất hiện ở bộ phận văn thư.
Tất cả đều đang chậm rãi thay đổi trong âm thầm.
“Nếu ngày hôm đó Tang Du không rời khỏi thành phố A, nói không chừng sẽ không bị nổ chết.” Vu Thiến đã suy nghĩ giả thuyết này trong sáu năm trời.
Lục Huyền Lâm lắc đầu: “Trừ phi chuyện của ba vợ kín kẽ không có một khe hở, Tang Du không bị xúc động thì mới không có khả năng này, một khi cô ấy mà biết thì cô ấy sẽ trở lại.”
Bỗng nhiên lại có một vật đâm vào đùi anh.
“Ui da!” Có một giọng nói non nớt vang lên.
Lục Huyền Lâm cúi đầu xuống, là một cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi.
Cô bé che lấy cái trán bị đụng đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thành một cục.
Lục Huyền Lâm vội vàng ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Bị đụng đau rồi hả? Để chú thổi cho cháu nha, có được không?”
Trong nháy mắt cô bé ngẩng đầu lên, Lục Huyền Lâm khẽ giật mình.
Gương mặt nhỏ nhắn, mũm mĩm với ngũ quan xinh xắn rất giống với một người.
“Không cần ạ.” Cô bé trực tiếp từ chối, cũng lui về phía sau một bước, trên gương mặt nhỏ nhắn là biểu cảm nghiêm túc, rất là đáng yêu.
Nhìn thấy tâm lý phòng bị vững vàng như thế, Lục Huyền Lâm một mặt khá khen cô bé, một mặt khác thì cảm thấy buồn cười.
“Có còn đau không?” Lục Huyền Lâm hỏi, cố ý thả nhẹ giọng nói.