BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 508

Lý Mộ im lặng đứng ở bên cạnh nhìn sườn mặt mẹ mình, tại sao mọi người đều làm tổn thương mẹ, mẹ tốt như thế, tại sao lại phải làm tổn thương mẹ cơ chứ?

Lúc này, cậu bé thật sự rất may mắn vì mình đã không nói thân thế với Lục Huyền Lâm, không phá hỏng cuộc sống yên tĩnh hiện tại của mẹ, cậu bé hy vọng mẹ có thể sống một cuộc sống vui vẻ, không bị người khác quấy rầy.

Trong khách sạn Ký Châu, Trịnh Khôi ở đây, Trịnh Uyển Khanh cũng có mặt.

Lúc hai vị thư ký nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh, cả hai đều có một suy nghĩ ông trời không có mắt.

Dựa vào cái gì mà Lý Tang Du hiền lành thiện lương chết sớm, mà Trịnh Uyển Khanh cướp đi mọi thứ của Lý Tang Du lại có thể sống tốt như thế?

Hiện tại, cả người Trịnh Uyển Khanh đều là vẻ rạng rỡ, cô ta cẩn thận trang điểm, tỉ mỉ chọn quần áo, lại càng làm nổi bật sự xinh đẹp của cô ta.

“Tôi biết Trịnh Khôi hẹn tổng giám đốc là có mục đích mà, quả nhiên là vì Trịnh Uyển Khanh.” Từ tận trong đáy lòng, Elise vô cùng chán ghét loại phụ nữ già mồm mà dối trá.

“Tôi thật sự không hiểu tại sao một người phụ nữ như vậy mà có thể sống thoải mái an nhàn đến thế?” A Minh hoàn toàn đứng về phía Elise.

Lúc hai người nhỏ giọng thì thầm với nhau, Trịnh Uyển Khanh đã quấn lấy Lục Huyền Lâm.

“Lục Huyền Lâm, anh nhìn xem em có đẹp không?” Trịnh Uyển Khanh cố ý bày ra một tư thế quyến rũ trước mặt Lục Huyền Lâm.

Ngày hôm nay, cô ta vẫn mặc đồ theo phong cách thanh lịch phù hợp với khí chất dịu dàng, bởi vì anh thích như vậy.

Từ đầu đến cuối, Lục Huyền Lâm đều không thèm nhìn Trịnh Uyển Khanh cái nào, ánh mắt của anh chỉ đặt trên tách trà trước mặt mình.

Cẩn thận ăn diện một phen mà lại không hấp dẫn lực chú ý của người mà mình muốn, sao Trịnh Uyển Khanh có thể cam lòng, cô ta đảo mắt, không ngừng chớp chớp mắt với Trịnh Khôi.

“Khụ, Sếp Lục, cậu và Uyển Khanh cũng đã lâu rồi không gặp nhau, vất vả lắm hôm nay mới có cơ hội, có phải là…”

“Sếp Trịnh, ngày hôm nay chúng ta đến đây để bàn nghiệp vụ, nếu như không bàn, vậy thì xin tạm biệt.” Lục Huyền Lâm vừa mới nói xong thì muốn đứng dậy.

Nghe thấy anh muốn đi, Trịnh Uyển Khanh liền luống cuống: “Lục Huyền Lâm, anh sao vậy? Vẫn còn giận em hả? Em đã sửa đổi rồi, thật sự sửa đổi rồi, anh phải tin tưởng em.” Nói xong, hai mắt ngậm đầy nước mắt, nhìn có vẻ như là muốn rơi xuống.

Còn chưa tới một giây thì đã có một giọt nước mắt rơi tí tách trên mu bàn tay Lục Huyền Lâm.

Dáng vẻ đáng yêu như thế này làm cho Elise cũng là phái nữ cảm thấy nổi da gà.

Như vậy cũng có thể khóc hả?

Thật sự tưởng mình làm từ nước?

Làm màu quá đi thôi.

Elise thấy vậy, hàm răng ngứa ngáy, có một loại xúc động muốn bước lên đạp cho cô ta vài cái.

Lục Huyền Lâm rút tờ giấy ở trên bàn lau sạch nước mắt trên mu bàn tay, vô cảm nói: “Thời gian của tôi rất quý giá, muốn diễn trò thì cô tìm người khác mà diễn đi.” Nói xong, anh liền đi ra khỏi cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi