BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 577

Đời nào A Minh lại không biết được suy nghĩ của tổng giám đốc nhà mình. Chỉ tiếc là tổng giám đốc và Lý Tang Du hữu duyên vô phận. Anh ta chỉ hi vọng kiếp này bọn họ đừng bỏ lỡ nhau.

Lục Huyền Lâm ừ một tiếng, tâm trạng hơi nặng nề.

Anh sẽ cam tâm tặng Lý Tang Du cho người đàn ông khác sao? Lục Huyền Lâm để tay lên ngực tự hỏi, thực sự là không muốn.

Khỏi cần phải nói, vừa nghĩ tới tương lai Lý Tang Du sẽ dựa vào bờ vai người đàn ông khác, hai đứa nhỏ đáng yêu kia sẽ nhận người khác làm ba, trong lòng Lục Huyền Lâm liền tràn đầy khó chịu.

“Nhưng mà tổng giám đốc, chúng ta làm như vậy có ổn không? Nếu như Lý Tang Du biết, liệu có trách cứ anh không?” A Minh ngẫm nghĩ xong lại hỏi.

Đáng tiếc là nãy giờ Lục Huyền Lâm vẫn thất thần, cũng không nghe rõ anh ta nói gì.

Chiếc Bentley của Lục Huyền Lâm vừa tới một ngã rẽ nhỏ hẹp thì chuyển hướng, trường mẫu giáo Hoa Bảy Màu cách ngã rẽ đó không xa.

Thế nhưng đúng lúc này, không biết là trẻ con nhà ai đột nhiên chạy vọt ra bên đường, Lục Huyền Lâm sắp sửa đâm trúng đến nơi.

Trong tình thế cấp bách, Lục Huyền Lâm lập tức bẻ tay lái sang một bên. Anh sợ đâm trúng bạn nhỏ kia.

Nhưng bạn nhỏ thì không sao, còn Lục Huyền Lâm lại đâm thẳng vào một chiếc xe Alto màu đỏ đang đi bình thường bên đường.

Hai chiếc xe đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang cực lớn.

A Minh không nhận được câu trả lời của Lục Huyền Lâm, đang chuẩn bị hỏi lại thì nghe thấy tiếng nổ vang lên trong điện thoại.

Anh ta ngẩn ra, hét vào điện thoại: “Tổng giám đốc! Tổng giám đốc, anh ổn chứ? Anh đừng dọa tôi!”

Điện thoại vẫn đang kết nối, nhưng lại không có tiếng Lục Huyền Lâm đáp lời. Sau đó là tiếng người huyên náo.

A Minh cuống quýt đứng bật dậy, không ngừng gào thét vào điện thoại. Tiếc thay, ngoại trừ tiếng người huyên náo thì cũng không ai trả lời anh ta.

Tổng giám đốc gặp tai nạn giao thông rồi!

A Minh vô cùng lo lắng cúp điện thoại, lập tức lấy xe chạy tới chỗ của Lục Huyền Lâm.

Mà cách đó không xa, trường mẫu giáo Hoa Bảy Màu cũng vừa mới tan học.

Lý Tang Du nắm tay Lý Mộ và Lý Tịch dọc theo con đường cái trở về nhà.

Tiếng vang lớn đó làm Tịch Tịch hơi nhát gan giật mình, Lý Tang Du xoa bàn tay nhỏ nhắn của cô bé an ủi.

Cô nhìn về phía trước, ở giữa đường cái là xe cảnh sát và xe cứu thương, lúc này Lý Tang Du mới ý thức được là có người đã gặp tai nạn xe.

Trực giác đầu tiên nghĩ tới chính là ba mẹ tới đón con xảy ra chuyện.

“Mẹ, bên kia có người bị tai nạn sao ạ?” Mộ Mộ lắc tay Lý Tang Du, ngẩng đầu hỏi.

Nhìn gương mặt ngây thơ của con, Lý Tang Du kiên nhẫn giải thích: “Có thể là vậy. Chú cảnh sát và bác sĩ sẽ đến xử lý, chúng ta mau về nhà thôi.”

“Nhưng mà mẹ ơi, có bạn nhỏ bên kia đang khóc.” Tịch Tịch cũng chỉ vào đám đông nói.

Lý Tang Du đứng cách đám đông xa xa nhìn thoáng qua, nắp trước của chiếc Bentley màu bạc bị bung cả ra do va chạm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi