CHƯƠNG 610
Nghe thấy câu hỏi của Lục Huyền Lâm, vẻ ai oán như cô vợ nhỏ của A Minh thu lại một chút, nghiêm túc trả lời: “Vốn dĩ đã hẹn được rồi, cũng vì sau đó tổng giám đốc gặp tai nạn xe nên đành phải hoãn lại, nhưng thư ký của sếp Chu nói, sếp Chu cũng không vì vậy mà không vui.”
sếp Chu tên thật là Chu Vân Linh, kể ra cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán dám nghĩ dám làm, lúc còn chưa trưởng thành đã đi theo ba mình lăn lộn trên thương trường, bây giờ đã gần năm mươi tuổi rồi, cho dù là Lục Huyền Lâm cũng nên gọi một tiếng tiền bối.
Nhưng khi bà ta ở tuổi trung niên thì chồng đã mất, sau này không kết hôn nữa, không thể không bỏ tiền nuôi hai tên trai bao để giải quyết nhu cầu, Trịnh Khôi ít nhiều chắc cũng là trai bao ở chỗ bà ta.
Lục Huyền Lâm gật gật đầu: “Mau hẹn thời gian giúp tôi đi.”
Anh cố ý phái người nghe ngóng rồi, gần đây Trịnh Khôi đang đàm phán một dự án hợp tác với sếp Chu, chắc đang ôm mộng đổi đời, chỉ tiếc là Lục Huyền Lâm lại không muốn cho ông ta cơ hội này.
A Minh gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ tổng giám đốc sốt ruột như vậy chỉ sợ là bị mợ chủ kích thích rồi, kích thích đến mức còn chưa ra viện mà đã muốn hẹn nói chuyện với người ta, đúng là sốt sắt thật đấy.
Điện thoại chợt reo lên, A Minh lấy từ trong túi ra nhìn, không ngờ lại là số của Lý Tang Du vừa được lưu vào ngày hôm qua, anh ta giật nảy mình, lau lại mắt nhìn một lần nữa, đúng là số của cô thật.
Lục Huyền Lâm chú ý tới hành động khác thường của anh ta, bèn nhìn về phía anh ta: “Ai gọi tới thế?”
“Là cô Lý!” A Minh cầm điện thoại di động mà như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, điện thoại vẫn đang đổ chương, không khác nào đếm ngược thời gian của vụ nổ.
Ánh mắt Lục Huyền Lâm khẽ run rẩy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Mau nghe đi!”
Lúc này A Minh mới ngừng hoảng hốt, nhận điện thoại tiện thể ấn nút bật loa ngoài: “Cô Lý?”
Hôm qua Lý Tang Du đã nói rồi, bảo A Minh đừng gọi cô là mợ chủ, cho nên cách xưng hô đã trở thành cô Lý.
Lý Tang Du ừ một tiếng ở bên kia điện thoại, giọng nói của cô nhàn nhạt lại nhẹ nhàng, cho dù là mở tiếng loa ngoài lớn nhất, nếu không để ý thì một tiếng này ừm cũng dễ dàng bị trượt mất.
“Thật ra tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.” Nghe đầu bên kia của Lý Tang Du có chút ồn ào, hình như đang trong chợ.
Lục Huyền Lâm nhìn điện thoại di động trong tay A Minh, ánh mắt chưa từng dời đi, cứ như chiếc điện thoại kia chính là Lý Tang Du vậy, rõ ràng mới gặp hôm qua nhưng đến hôm nay đã nhớ lắm rồi.
Anh nhìn đến mức A Minh hơi run run, thầm nghĩ chấp niệm của tổng giám đốc với mợ chủ sâu sắc như vậy, nói không chừng gọi xong cuộc điện thoại này điện thoại di động của mình sẽ bị lấy đi sung công mất thôi.
Thấy A Minh do dự, Lý Tang Du còn tưởng rằng anh ta đang làm việc hoặc bận chuyện gì đấy, không khỏi do dự: “Anh đang bận sao? Tôi quấy rầy anh rồi phải không?”
“Không có không có đâu, tại vừa nãy bút rơi xuống đất tôi nên vừa nhặt lên, cô Lý cô có chuyện gì cứ nói!” A Minh sợ cô cúp máy tổng giám đốc sẽ nổi giận, vội vàng lôi ra một lời nói dối không mặn không nhạt.
Lý Tang Du suy nghĩ một thoáng rồi mới nói tiếp: “Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, tổng công ty của chúng tôi nói muốn giữ tôi ở đây hỗ trợ có phải là anh bày mưu tính kế không?”
Đúng là… A Minh cũng do dự mất một thoáng, tuy rằng mình và tổng giám đốc muốn mợ chủ ở lại nhất, nhưng gần đây hơi bận rộn, hình như đúng là chưa từng hạ mệnh lệnh này.