BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 612

A Minh tiếp tục đưa ra cách, Lục Huyền Lâm lại rầu rĩ lắc đầu: “Để cô ấy trở về đi, hai đứa nhỏ không thể rời xa mẹ quá lâu.”

Quà thì lúc nào tặng cũng được, nhưng anh không thể vì sự ích kỷ của mình mà để cho ba mẹ con bọn họ chịu khổ, Lục Huyền Lâm nghĩ như vậy.

A Minh ngoại trừ gật đầu ra còn có thể làm gì? Tổng giám đốc nhà mình đúng là đã hạ thấp mình đến nỗi ngay cả A Minh cũng cảm thấy không nhận ra anh nữa.

Mệnh lệnh của Lục Huyền Lâm được thực thi rất nhanh chóng. Buổi chiều khi gặp quản lý Lý, Lý Tang Du còn chưa kịp nói lời từ chối, quản lý Lý đã hiểu ý của cô.

Ngay cả cấp trên cũng không ngăn cản, Lý Tang Du nhanh chóng ngồi lên xe trở về.

Thái Vũ Hàng giúp Mộ Mộ và Tịch Tịch xin nghỉ hai ngày, dẫn bọn trẻ ra bên ngoài chơi một chuyến. Đến khi nghe nói Lý Tang Du sắp trở về, Tịch Tịch còn không được vui cho lắm.

Nhưng khi Lý Tang Du thật sự xuất hiện ở phòng khách, Tịch Tịch lại là người nhào tới nhanh nhất, luôn miệng gọi mẹ, bổ nhào vào lòng Lý Tang Du.

Còn Mộ Mộ thì vẫn dáng vẻ cũ, đứng yên không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt mang vẻ đợi mong.

Ban đầu còn muốn xem xem cậu bé có thể kiên trì bao lâu, nào ngờ Lý Tang Du vẫy tay một cái là Mộ Mộ hớn hở chạy lạch bạch qua ngay.

Ba mẹ con âu yếm thắm thiết sến súa đến nỗi Thái Vũ Hàng từ chối gia nhập cùng, nào ngờ Tịch Tịch quay đầu lại trước, gọi Thái Vũ Hàng rằng ‘ba cũng đến đây đi’.

Ngôi sao lớn ấy không thể kiềm chế được, cũng rảo bước đi tới. Điệu bộ này làm gì còn dáng vẻ của ngôi sao, rõ là giống một con golden quấn người.

Lý Tang Du quay về vào buổi tối, dỗ Mộ Mộ và Tịch Tịch ngủ xong, cũng chỉ còn lại cô và Thái Vũ Hàng ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.

“Chắc chắn hai ngày nay đã làm chậm trễ không ít công việc của anh rồi. Thật sự làm phiền anh quá.” Lý Tang Du vô cùng cảm kích, lúc nói chuyện không tránh khỏi có chút khách khí.

Thái Vũ Hàng biết tính cách của cô nên cũng không so đo quá nhiều, mặt vênh vênh có chút đắc ý: “Vậy thì cảm ơn anh thành tâm vào đi chứ. Một ngôi sao lớn chạy tới làm bảo mẫu cho em, em không lấy thân báo đáp thì không được đâu.”

Thái độ nửa đùa nửa thật khiến Lý Tang Du cũng rất nhẹ nhõm, cô hiếm khi có hứng thú đùa giỡn với Thái Vũ Hàng: “Dạ dạ dạ, làm trâu làm ngựa cũng không thể trả hết được ân tình này của Thầy Hàng.”

Thầy Hàng cũng là một cách gọi đùa. Gương mặt của Thái Vũ Hàng quá đẹp, công chúng không kiềm chế được mà quy anh ta là phái thần tượng. Anh ta từng tâm sự với Lý Tang Du, về sau ai cũng gọi anh ta là Thầy Hàng thì chứng tỏ kỹ năng diễn xuất của anh ta đã tốt lên rồi.

Về sau, thỉnh thoảng hai người chuyện trò vui đùa, Lý Tang Du sẽ gọi Thái Vũ Hàng là Thầy Hàng.

Thầy Hàng tiện tay cầm chiếc quạt đồ chơi Tịch Tịch gấp, mở ra phạch một tiếng, sau đó cười hí hửng, nói: “Làm trâu làm ngựa thì thôi đi, dám hỏi vị tiểu nương tử này có đồng ý làm áp trại phu nhân của ta không?”

Lý Tang Du cũng không để ý tới anh ta, đứng dậy đi vào phòng bếp rót cho anh ta một ly sữa đặt lên bàn uống trà nhỏ.

“Không cần phiền phức như vậy đâu, lát nữa anh sẽ đi ngay.” Thái Vũ Hàng hơi bịn rịn, thả lỏng người nằm trên sô pha với dáng vẻ đau buồn.

“Mới đó mà đã có công việc rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi