CHƯƠNG 614
Nói thật, cũng không phải là anh không chịu được đắng hay là xem thường Đông y, chỉ là từ tận đáy lòng Lục Huyền Lâm đã không thích những lão thầy thuốc Đông y kia của bà Lục rồi thôi.
“Con uống hai ngụm, chỉ hai ngụm thôi, uống xong mẹ sẽ không làm ầm ĩ với con nữa.” Bà Lục dỗ Lục Huyền Lâm như dỗ một đứa trẻ, cầm bát thuốc đông y khó ngửi tiến lên hai bước đi tới bên giường bệnh.
A Minh đứng bên cạnh giả làm người vô hình, nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc nhíu mày, khóe miệng anh ta cong lên, ai ngờ Lục Huyền Lâm như có con mắt thứ ba, lập tức nhìn về phía anh ta.
Thôi toang, bị bắt rồi!
Bà Lục quay đầu nhìn theo ánh mắt Lục Huyền Lâm, thấy A Minh ôm một chồng tài liệu dày cộp đứng thẳng tắp bên cạnh chiếc bàn trà nhỏ, trông dáng vẻ cũng cao lớn, bà Lục nhìn mà nhíu mày.
“Sao lại ôm đến nhiều tài liệu như vậy, công ty không có Tiểu Lâm thì không thể hoạt động được chắc?”
A Minh đứng chết dí tại chỗ, khó mở miệng vô cùng, Lục Huyền Lâm là tổng giám đốc công ty, nhà họ Lục lại là cổ đông lớn nhất của công ty, có nhiều tài liệu không có tổng giám đốc ký tên thì không thể làm được.
Nhưng những chuyện này không thể nói rõ với bà chủ trong một chốc một lát được, A Minh dứt khoát ngậm miệng lại, đứng ở nơi đó chờ bà Lục trách mắng xong.
Cũng may trọng điểm của bà Lục không nằm trên người A Minh, bà ta chỉ nói một câu rồi quay lại chủ đề, cầm bát thuốc Đông y trong tay đã nguội đi một chút rồi, bà Lục không khỏi nhăn mũi.
“Tiểu Lâm mau uống chút đi, nguội rồi thì sẽ mất dược tính đấy.”
Lục Huyền Lâm thấy bà ta cố chấp như vậy, đành phải nhíu mày nhận lấy bát sứ từ trong tay bà ta, cũng không biết là thuốc kia được nấu từ những thứ linh tinh gì mà cho ra một mùi cực kỳ khó ngửi, yết hầu của Lục Huyền Lâm trượt lên trượt xuống, uống sạch sẽ bát thuốc.
A Minh chu đáo đưa một ly nước ấm tới, Lục Huyền Lâm thuận tay nhận lấy uống liền nửa cốc, bà Lục nhìn thấy thuốc mình chi rất nhiều tiền lấy về từ lão thầy thuốc Đông y được uống hết sạch sẽ, tất nhiên cảm thấy rất vừa ý.
Chỉ có một mình Lục Huyền Lâm vẫn luôn nhíu chặt mày, trong dạ dày vẫn ngập tràn cảm giác buồn nôn.
“Mẹ, mẹ về đi, con muốn đi ngủ.” Lục Huyền Lâm dùng ngón tay lau sạch vệt nước bên miệng, hàng lông mày như đao khắc nhăn chặt lại, nhìn có cảm giác xa cách. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Con muốn đuổi mẹ đi đấy à, mẹ mới tới được bao lâu đâu?”
Bà Lục lầu bầu có vẻ không vui, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn thu dọn, thấy dáng vẻ con trai cũng không có gì đáng ngại, lại uống thuốc đông y rồi, trong lòng bà ta cũng không lo lắng quá nữa.
“Con ấy à, bị tai nạn xe thì nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy ngày nay sắp biến bệnh viện thành văn phòng tạm thời luôn rồi. Sao có thể như thế được hả?”
Lại trách mắng thêm trận nữa. A Minh cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh. Lục Huyền Lâm ậm ừ vâng lời, bà Lục biết như thế nghĩa là anh không muốn nghe nữa.
Bà Lục thở dài, xách chiếc túi da cá sấu của mình lên: “Nghỉ ngơi cho tốt vào, không được làm việc nữa, buổi tối mẹ đã có hẹn bạn rồi, ngày mai lại đến thăm con.”
Lục Huyền Lâm đáp một tiếng, cụp mắt nhìn chằm chằm bản kế hoạch trên tay, không nhìn bà ta, bà Lục lắc đầu bất lực rồi đi ra ngoài.
Tiễn bà Lục đi rồi, A Minh mới thở dài một hơi thật dài cứ như được giải trừ phong ấn, sau đó lại đổi một cốc nước ấm đưa cho Lục Huyền Lâm.