BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 622

Không biết ai tặng hoa đến, nhưng nhìn lại thấy đẹp hơn vòng tay. Thân phận của cô đặc biệt, nhận được quà cũng sợ bị người khác biết cô còn sống trên đời này, nhưng trong lòng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra là ai tặng.

Cô mở giấy gói ra, hai mươi mốt đóa hoa hồng nằm rải rác trên bàn làm việc của cô, cành lá thon dài xanh biếc, cánh hoa đỏ rực, nhìn vô cùng thích mắt.

Lý Tang Du lấy ra một bình hoa từ trong tủ đồ của mình rồi đổ nước vào cắm hoa lên, đặt ở bên cạnh máy tính, một tay chống cằm rồi cứ thế ngẩn người ngắm nó.

Tâm trí cô bỗng nhiên hiện lên cái tên Lục Huyền Lâm, rồi lại lập tức bác bỏ cái tên này ở trong lòng, Lục Huyền Lâm thực sự có khả năng tặng quà cho cô.

Nhưng tặng hoa hồng đơn giản như vậy lại không phải phong cách của anh. Nếu là Lục Huyền Lâm, bét nhất cũng phải tặng chín mươi chín đóa hoa hồng xanh hoặc là 999 đóa hoa hồng Damascus vận chuyển từ Pháp tới bằng máy bay thì mới đủ thể diện.

A Minh đang trợ giúp làm việc trong phòng bệnh bỗng nhiên hắt hơi một cái, Lục Huyền Lâm cũng liếc mắt nhìn anh ta, anh ta xấu hổ sờ mũi, trong lòng còn đang suy nghĩ là ai đang mắng mình!

Mà chuyện này cũng không làm phiền Lý Tang Du quá lâu, bản thân cô cũng không phải là một người thích lo bò trắng răng nên lãng quên chuyện này rất nhanh.

Chỉ là sau này, quà mà Thời Nhiên Phong tặng đã bị Lý Tang Du đặt ở chỗ sâu nhất trong tủ ngay từ đầu, cũng không mở ra để đeo lần nào, bộ váy dài mà Thái Vũ Hàng tặng Lý Tang Du chỉ mặc một lần, cuối cùng vẫn cảm thấy không hợp rồi không mặc nữa.

Duy chỉ có bó hoa hồng kia, nở một tuần mới héo ở văn phòng làm việc của Lý Tang Du, mỗi ngày cô làm việc mệt mỏi đều sẽ ngắm nó một lát. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc hoa héo phải vứt đi rồi, cô còn thấy âu sầu không nén nổi.

Trịnh Uyển Khanh bị tiếng đập phá đồ đạc của Trịnh Khôi đánh thức. Hiếm khi ông ta bớt thời gian đến thăm mẹ con họ, nhưng vừa tới đã gây ra động tĩnh như vậy, khiến trong lòng Trịnh Uyển Khanh không khỏi cảm thấy hơi chán ghét.

Cô ta vội vàng thay quần áo rồi đi xuống lầu, Trịnh Khôi lại hất đổ một chiếc bình hoa thủy tinh. Chiếc bình hoa đó rơi xuống nền đá cẩm thạch ‘choang’ một tiếng, lập tức vỡ tan thành một đống mảnh vụn vô dụng.

“Lục Huyền Lâm! Rốt cuộc tôi chọc giận cậu ở chỗ nào? Mà cậu nhất quyết phải làm khó dễ Trịnh Khôi này!”

Ngày thường Trịnh Khôi đều mặc vest trông rất nho nhã lịch lãm. Nhưng hôm nay ông ta lại tức giận tới mức giậm chân trông hệt như châu chấu bị pháo trúc nổ tung.

Chiếc cà vạt đã thắt cẩn thận bị ông ta kéo cho xiêu vẹo. Cúc áo của bộ vest ngày thường cài rất chỉnh tề cũng bị tháo ra mấy nút, chưa kể đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Uyển Khanh nhìn thấy Trịnh Khôi như vậy. Cô ta ngạc nhiên tới mức quên mất ba mình đang nhắc tới tên của ai.

“Anh đến đây để phá đồ đấy à? Trịnh Khôi, sao anh càng sống lại càng tồi vậy hả?” Tiêu Hà bưng một tách trà từ trong bếp ra. Bà ta nghe thấy tiếng động lập tức đi ra, không khỏi cau mày khi nhìn thấy những mảnh vỡ trên sàn nhà của phòng khách.

Bà ta vừa ngẩng đầu thì đã trông thấy Trịnh Uyển Khanh đang bị dọa ngốc ở cầu thang, vội vàng đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Uyển Khanh à, con đừng sợ, công ty của ba con gặp chút vấn đề. Qua đây ăn chút gì đó đi con.”

Trịnh Uyển Khanh như được an ủi. Cô ta xỏ dép đi từng bước xuống lầu, vừa đi còn vừa chú ý tránh những mảnh vỡ, dáng vẻ có chút chật vật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi