BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 626

Trịnh Mễ Á vừa nói xong câu này đã nhanh chân đi đến trước mặt Trịnh Uyển Khanh và Tiêu Hà. Cô ta định giơ tay đánh Tiêu Hà, nhưng bà ta nào có dễ bắt nạt như vậy, lập tức vươn tay ra bắt lấy cánh tay của cô ta.

Nhìn cô ta vật lộn với mẹ mình, vừa rồi còn phách lối mắng chửi, Trịnh Uyển Khanh ở bên cạnh không khỏi cảm thấy oán hận, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, nhưng lại chủ động đứng ra bắt đầu can ngăn.

“Mẹ, em gái, hai người đừng đánh nhau nữa! Đều là người một nhà, đừng để tổn hại hòa khí!”

Trịnh Khôi ở một bên cũng không dám đứng nhìn, đi tới bắt đầu giúp can ngăn.

Nghe thấy Trịnh Uyển Khanh gọi mình là em gái, Trịnh Mễ Á khinh thường, không thèm nghe theo, miệng còn mắng nhiếc một trận: “Ai cho cô gọi tôi là em gái? Cũng không soi gương đi, bày cái dáng vẻ hồ ly tinh cho ai nhìn thế!”

Trịnh Uyển Khanh bị mắng không lên tiếng, nhưng trong mắt cô ta lại thoáng động.

Tiêu Hà nghe thấy thế càng khó chịu hơn, động tác trên tay càng mạnh: “Mày nói ai là hồ ly tinh? Lúc ba mày với tao đang tốt đẹp thì còn không biết mày đang ở chỗ nào đâu!”

Tóc của hai người phụ nữ bị đánh cho rối tung, móng tay dài nhọn là vũ khí sắc bén nhất của phụ nữ, Trịnh Khôi đang can ngăn ở bên cạnh là người bị thương nhiều nhất.

Trịnh Uyển Khanh vừa bị mắng lại thừa dịp mọi người không chú ý đến, đá thật mạnh vào đôi giày cao gót màu hồng của Trịnh Mễ Á, khiến cô ta đứng không vững, ngã ngửa xuống sàn nhà.

Tiêu Hà nhanh tay lẹ mắt ra sức đá vào chân cô ta. Trịnh Mễ Á bị đau lập tức nhăn nhó, trông cực kỳ xấu xí.

Khóe miệng Trịnh Uyển Khanh khẽ nhếch lên nở nụ cười, nhưng nụ cười đó không duy trì được bao lâu đã chuyển thành vẻ lo lắng và thương xót: “Em gái, sao em lại ngã vậy, để chị đỡ lên nhé.”

Cô ta nói là muốn đỡ, nhưng trên tay lại không làm gì cả. Cuối cùng vẫn là Trịnh Khôi nhìn thấy Trịnh Mễ Á ngã xuống đất thì đau lòng, vội vàng bước tới đỡ cô ta lên.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Mễ Á chịu thua thiệt, còn bị thiệt lớn như vậy nên cô ta càng tức giận, đẩy Trịnh Khôi đang lo lắng ra, bày ra vẻ mặt dữ tợn: “Không cần ba đỡ con, mấy người đều cùng một giuộc cả, hò nhau bắt nạt tôi!”

“Nhất là cô, tôi không cần cô giả mù sa mưa!” Cô ta chỉ vào Trịnh Uyển Khanh mà mắng, thậm chí trong lòng đã xác định chính Trịnh Uyển Khanh này đã làm cho mình bị ngã.

Cô ta cũng không phải loại người ngu ngốc đi kiếm bằng chứng để chứng minh mới có thể động tay. Trịnh Mễ Á nhân lúc Tiêu Hà phản bác lại gì đó, lập tức xông về phía Trịnh Uyển Khanh đẩy ngã cô chị dỏm này xuống.

Trịnh Uyển Khanh cho rằng cô ta không có bằng chứng gì để chứng minh mình đá cô ta. Nhưng không ngờ Trịnh Mễ Á trả thù cũng không giống loại người nói đạo lý.

Trịnh Uyển Khanh vốn đã gầy yếu, không đề phòng bị dùng sức đẩy ngã, ngửa người ra trực tiếp đập đầu vào cửa “cốp” một tiếng thật mạnh. Cô ta cảm thấy đầu mình đau nhói, ý thức dần mất tỉnh táo, lập tức chìm vào hôn mê.

Thấy Trịnh Uyển Khanh ngất xỉu, Tiêu Hà hận không thể lao đến giết chết Trịnh Mễ Á. Trịnh Khôi liều mạng ngăn cản nháy mắt ra hiệu với Trịnh Mễ Á. Cô ta nhổ nước miếng về phía Tiêu Hà, trước khi ra cửa còn dẫm mạnh lên tay của Trịnh Uyển Khanh!

Tiêu Hà còn muốn đuổi theo ra ngoài để đánh thì bị Trịnh Khôi kéo lại. Bà ta vừa khóc vừa đưa Trịnh Uyển Khanh vào bệnh viện.

Trên đường đi Tiêu Hà nhất quyết bắt Trịnh Khôi đưa Trịnh Uyển Khanh đến bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố. Trong lòng ông ta cảm thấy áy náy, cố nén cơn xót đưa đi.

Lục Huyền Lâm thật sự biến phòng bệnh SVIP của bệnh viện trở thành văn phòng làm việc thứ hai. Mẹ Lục không ngừng có ý kiến đối với chuyện này, Hà Tử Tây nhìn thấy cũng chỉ thở dài rồi rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi