CHƯƠNG 629
“Ba em không muốn ly hôn, em và mẹ giống như tình nhân nuôi ở bên ngoài của ông ấy, không danh phận còn phải chịu bị người khác mắng mỏ. Cả Trịnh Mễ Á nữa, là một đứa con gái khác của ba em. Hôm nay chính cô ta là người đã đánh em tới mức nhập viện…”
Cô ta giống như một đứa trẻ đã chịu đủ uất ức, dần mở lòng nói chuyện trước mặt một người mà mình đủ tin tưởng. Vậy là cô ta không ngừng nói những ngày qua mình đã chịu bao nhiêu vất vả cùng tủi hổ…
Nhưng lại không chú ý tới vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm chờ cô ta nói xong rồi mới kéo cánh tay cô ta ra khỏi cổ mình, đẩy Trịnh Uyển Khanh ra không chút thương tiếc.
Ánh mắt anh lạnh như băng, không hề có chút ấm áp: “Cô không nên nói những lời này với tôi.”
Bởi vì nói ra cũng vô ích, trái tim anh sẽ không còn loạn nhịp hay lo lắng vì những chuyện của Trịnh Uyển Khanh nữa. Cô ta nói nhiều như vậy, ngoài vẻ mất kiên nhẫn và khó chịu ra, Lục Huyền Lâm đã không còn biểu cảm gì nữa.
Trịnh Uyển Khanh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Huyền Lâm mà không dám tin, trong lòng càng cảm thấy ngày càng xa lạ. Đây không phải là Huyền Lâm của mình, sao Huyền Lâm của cô ta lại đẩy cô ta ra chứ?
“Lục Huyền Lâm, ôm em được không? Chỉ một lát thôi, em cần anh cho em hơi ấm và sức mạnh.” Giọng nói của cô ta uyển chuyển còn mang theo giọng mũi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Cô ta luống cuống đứng đó giống như một đứa trẻ không ai nhận.
Nhưng sắc mặt Lục Huyền Lâm vẫn lạnh lùng không thay đổi, Trịnh Uyển Khanh như vậy cũng không khơi dậy lòng thương hại của anh: “Tôi đã nói rồi, cô không nên nói với tôi những lời này. Cô cũng không nên bắt tôi ôm cô, giữa chúng ta đã không còn mối quan hệ đó nữa.”
“Sao anh lại… tàn nhẫn như vậy!”
Lúc nói ra Trịnh Uyển Khanh mấy chữ cuối cùng, cô ta đã bật khóc không thành tiếng. Cô ta nhìn Lục Huyền Lâm với ánh mắt chan chứa tình cảm sâu đậm, giống như đang chất vấn lại như thể nũng nịu.
Cô ta vẫn còn ôm hy vọng cuối cùng, mong đợi Lục Huyền Lâm sẽ mềm lòng mà hồi tâm chuyển ý.
Nhưng sự mong đợi của cô ta đã sai, Lục Huyền Lâm đã không còn là Lục Huyền Lâm trước kia nữa rồi. Anh sẽ không mềm lòng thay đổi quyết định vì Trịnh Uyển Khanh rơi lệ.
“Xin lỗi, nếu cô cứ như vậy, tôi sẽ gọi vệ sĩ đưa cô ra ngoài.” Lục Huyền Lâm gần như không còn chút nhân tình nào nữa.
Trịnh Uyển Khanh che miệng không dám tin, nhưng dù cô ta có ngốc đến đâu cũng nhận ra được. Từ lúc cô ta bật khóc đến bây giờ, ngoại trừ vẻ mất kiên nhẫn lạnh băng ra, Lục Huyền Lâm chưa từng có ý mềm lòng.
Không chỉ như vậy, anh còn đuổi cô ta đi, nghĩ đến đây, tiếng khóc của cô ta mới nhỏ dần lại.
“Huyền Lâm, anh không còn một chút tình cảm nào với em sao? Anh có từng yêu em không?”
“Tôi cho rằng cô đã có được câu trả lời về những vấn đề này từ lâu.” Lục Huyền Lâm nhìn về phía cô ta, cũng dừng động tác trong tay lại: “Tôi đã từng thích cô, nhưng Trịnh Uyển Khanh, cô không xứng. Giống như tôi không xứng với tình yêu của Tang Du vậy.”
Một người giỏi mưu mô tính kế, một người không biết trân trọng. Những ngày tháng từng rung động vì Trịnh Uyển Khanh đã xa không với tới. Nhưng bản thân cô ta vẫn không ý thức được, vậy mà còn muốn lợi dụng sự mềm lòng của anh.
Lục Huyền Lâm thực sự không rõ tại sao Trịnh Uyển Khanh lại đến bệnh viện. Nhưng anh lại biết rất rõ vì sao Trịnh Uyển Khanh lại đến chỗ mình.
“Nếu cô muốn tới chỗ tôi cầu xin vì chuyện của Trịnh Khôi, tôi khuyên cô nên gạt bỏ ý định này sớm đi.”