BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 681

Lý Tang Du đã dặn rồi, với bất kỳ ai cũng không thể nói ra quan hệ giữa bọn họ và Thái Vũ Hàng, nói ra sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ba, đến lúc đó ông ấy sẽ bị tổn thương.

Tịch nắm chặt lấy hai tay, thả xuống không nói thêm gì nữa.

Vì sao, bọn họ không có ba?

“Hừ, không nói được chứ gì! Hai người chính là đồ con hoang nhặt từ thùng rác về!” Lý Tiểu Đồng có chút đắc ý dựa vào đầu giường, không mấy giây đã không chờ được chơi game.

Mộ không nói gì, trong lòng càng thêm uất ức thật sự hy vọng bây giờ Lý Tang Du đứng trước mặt bọn họ, nói cho bọn họ phải làm thế nào.

Chẳng lẽ thật sự không thể nói tên ba ra sao?

“Được rồi, nhanh xin lỗi Tiểu Đồng đi! Nếu không để mẹ hai đứa đến sẽ rất lúng túng!”

Giáo viên tiếp tục nói, cho dù Lý Tiểu Đồng vẫn luôn nói bọn Mộ là con hoang, cô ta cũng không ngăn cản, thậm chí trong lòng có chút chấp nhận. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộ và Tịch cũng không muốn mở miệng, bởi vì bọn họ biết mình không sai.

Nhìn hai đứa nhỏ này quật cường, giáo viên cảm thấy có chút phiền, đuổi bọn họ ra khỏi phòng bệnh.

Đứng ở bên ngoài phòng bệnh.

Tịch nhớ đến giáo viên trước kia, vì vậy kéo kéo quần áo Mộ, uất ức hỏi: “Anh ơi, lúc nào thì chúng ta có thể trở về chỗ ông nội viện trưởng… em nhớ cô Thiên Thiên rồi…”

Mộ không nói gì, cậu cũng muốn về thành phố C.

Giáo viên ở đó sẽ làm rõ đúng sai, không phải không nói lý như vậy.

Đặc biệt là cô giáo bây giờ của bọn họ, chỉ cần bọn họ nghịch ngợm một chút đã dọa bọn họ, nhưng mà đối với những gia đình tốt một chút, giống như là Lý Tiểu Đồng vậy, lại mở một mắt nhắm một mắt…

Tịch có lần thậm chí muốn nói với Lý Tang Du, mặc dù cũng bị Mộ ngăn lại, mà Tịch cũng nghĩ cho Lý Tang Du, sau đó cũng không nói nữa.

“Anh ơi, chúng ta về nói với mẹ được không…” Nhưng mà hôm nay Tịch thật sự không muốn ở lại nhà trẻ này nữa, ở đây làm cô bé rất sợ hãi.

Nhớ những lời nói của Lý Tiểu Đồng và giáo viên, Tịch lại không nhịn được khóc lên: “Anh ơi, em thật sự muốn về nhà, em không muốn sống ở đây…”

“Tịch không khóc, Tịch không khóc, đợi mẹ làm xong việc, chúng ta lập tức trở về…”

Mộ cũng biết an ủi Tịch thế nào, nước mắt của bản thân cũng sắp không nhịn được, không ngừng đảo quanh hốc mắt.

“Hai bạn nhỏ sao lại đứng ở đây khóc vậy? Mẹ đâu? Aida, bạn nhỏ này sao lại bị thương sao?”

Lúc này có một y tá đi qua, nhìn Tịch khóc đến đau lòng như vậy, không đành lòng đi đến.

Còn thấy đầu gối Tịch bị trầy, tiện tay lấy dụng cụ, khử trùng qua một chút.

“Bạn nhỏ thật kiên cường.” Làm xong còn không nhịn được khen Tịch một chút.

“Cảm ơn chị,” Mộ ở bên cạnh thay Tịch nói, tâm trạng ổn định hơn.

“Không cần khách sao, chăm sóc cho em gái tốt nhé, nếu như có chuyện gì, có thể đến tìm chị.” Y tá chỉ một chỗ, xác nhận hai đứa nhỏ đã nhìn thấy rõ rồi, thì rời đi.

“Anh ơi, chị y tá thật dịu dàng…” Qua một lúc lâu, Tịch mới phản ứng lại, tựa vào người Mộ: “Anh ơi, anh nói ba của chúng ta có dịu dàng như vậy không?”

“Khẳng định có! Tịch ngốc!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi