BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY



“Xin lỗi, xin lỗi.

Vô tình ngủ quên mất, để tôi lau cho anh.

” Lý Tang Du vội đứng lên muốn dùng tay áo lau, không ngờ bị anh ta né ra, theo quán tính lảo đảo về phía trước.

Loạng choạng một hồi, cô giống như tìm đường chết mà lấy đi “chiếc khố” duy nhất đang quấn quanh thắt lưng anh ta.

“Rầm!” Cửa lớn mạnh mẽ đóng lại.

Cô bị đuổi ra một cách tàn nhẫn.

Nhiệm vụ thì sao?
Không hoàn thành, người ta từ đầu tới cuối đều không đồng ý.

Quan trọng hơn là, cô phát hiện mình bị trẹo cổ! Cổ cứng ngắc không di chuyển được.

Người xui xẻo đến uống nước cũng bị dính răng.

Giờ phút này, trên mặt cô viết rõ ba chữ: Đồ xui xẻo!

Cơ thể và đầu óc rã rời, cô đành ôm cái cổ cứng ngắc quay về công ty.


“Trưởng nhóm Lý, sớm vậy?” Trịnh Tinh Tinh hơi bất ngờ mà nhìn Lý Tang Du.

Tuy Lý Tang Du không thường đi muộn, nhưng cũng không đến sớm, đều đúng giờ mới đến công ty.

Hôm nay lại đi làm sớm hơn cả tiếng, không chỉ Trịnh Tinh Tinh, những đồng nghiệp khác cũng thấy bất ngờ.

“Ừ!” Lý Tang Du ngửa cổ đáp lại, trở về chỗ của mình, lấy đồ vệ sinh cá nhân trong ngăn kéo ra và đi vào phòng vệ sinh.

“Trưởng nhóm, tối qua bị sao vậy?” Triệu Nguyệt Sương chuẩn bị bước ra từ phòng vệ sinh, thấy tư thế rửa mặt kì lạ của Lý Tang Du , không hiểu mà hỏi.

Lý Tang Du phun ra một ngụm bọt kem đánh răng: “Đừng nhắc nữa, xui xẻo một đêm, còn bị trẹo cổ.

” Cô vừa định chuyển động cổ một chút, trên mặt đã hiện lên vẻ đau đớn.

Triệu Nguyệt Sương thương xót mà nhìn cô: “Tìm được Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ chưa?”
Không nhúc nhích cổ được, cô khoát tay.

Tìm được thì sao chứ? Chẳng khác gì không tìm được!

“Xong rồi, chỉ còn mấy tiếng nữa là bắt đầu rồi, vẫn chưa tìm được người, chúng ta chết chắc.

” Triệu Nguyệt Sương muốn khóc.

“Các người không chết được đâu!” Lý Tang Du ung dung nói một câu.

Cô đã chuẩn bị xong việc từ chức, cùng lắm thì một mình cô gánh hết chuyện này.

Dù sao cũng đã mất mặt rồi, không sợ thêm lần nữa.

“Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng cản trở tôi rửa mặt.


Triệu Nguyệt Sương mặt buồn rười rượi mà đi ra ngoài.

Nhìn mặt mũi tràn đầy chán nản của mình, Lý Tang Du cảm thấy mình có thể làm một vị thần thất vọng.

Rửa xong rốt cục cũng có chút tinh thần, cô trở lại chỗ ngồi dùng tốc độ nhanh nhất gõ một lá thư từ chức, ra khỏi phòng tài liệu.

Cô chân trước vừa rời đi, người ở phòng tài liệu đã bắt đầu tám chuyện:
“Có phát hiện Lý Tang Du kỳ kỳ hay không?”
“Quần áo trên người cô ta vẫn là bộ ngày hôm qua, ngay cả áo bên trong cũng không đổi, cái này không giống phong cách bình thường của cô ta.


“Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy, tất chân hôm qua bị tôi không cẩn thận làm dính một chút mực in, hôm nay vẫn còn, rõ ràng chưa thay.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi