BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 752

“Bác Văn, con đi khiêu vũ với Nghiên Tịch đi.”

Tư Bác Văn mím môi. Lúc Tư Đông Phúc đang định khiển trách thì cuối cùng anh cũng vươn tay, dắt theo cô gái mà vừa nhìn thấy anh là đôi mắt sẽ trở nên ngây dại.

Cảm nhận được nhiệt độ trong tay Tư Bác Văn, nhịp tim của Lục Nghiên Tịch rộn ràng hẳn lên.

Đã bao lâu, đã bao lâu rồi cô không được nắm tay anh…

Cô phải biết quý trọng. Biểu hiện tốt chút mới được!

Nhìn con gái và Tư Bác Văn trên sàn nhảy, Lục Huyền Lâm và Tư Đông Phúc cụng ly.

“Già rồi… Từ nay về sau, thiên hạ này sẽ là thiên hạ của người trẻ tuổi.”

Nhạc tàn người cũng tản, thời gian chạy như thoi đưa.

Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.

Hôm nay là ngày Lục Nghiên Tịch nhận giấy kết quả kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân.

Cô vui mừng nhận giấy kết quả xét nghiệm, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả, cả người lập tức ngây ra tại chỗ.

Bệnh máu trắng giai đoạn giữa!

Đầu ngón tay cầm tờ giấy xét nghiệm của Lục Nghiên Tịch trắng bệch, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên. Cô ngồi xổm trên hàng lang bệnh viện, vẻ mặt đờ đẫn, toàn thân lạnh toát.

Từ nửa tháng trước, cô liên tục bị sốt nhẹ, nhưng không ngờ rằng… lại là bệnh máu trắng!

Lời dặn chân thành của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai Lục Nghiên Tịch: “Cô Lục, đối với trường hợp của cô, bệnh viện chúng tôi khuyên cô nên liên hệ với người thân và nhập viện càng sớm càng tốt. Bệnh máu trắng cũng không phải là bệnh nan y, nếu như điều trị sớm thì có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển.”

Người thân?

Dáng vẻ cau có của Tư Bác Văn hiện lên trong đầu Lục Nghiên Tịch, trái tim cô khẽ run lên.

Ha ha…

Trên hành lang người đến kẻ đi, cũng không biết là ai trong lúc hốt hoảng đã vô tình đá vào khuỷu tay của Lục Nghiên Tịch, tờ kết quả xét nghiệm của cô rơi vào giữa đám đông, sau đó nhanh chóng in lên một dấu chân cực lớn.

Đôi mắt Lục Nghiên Tịch hơi híp lại, cô xoay người định đi nhặt nhưng lại nhìn thấy bộ dạng hết sức thảm hại của mình qua tấm kính thủy tinh trong suốt.

Sau một hồi sững sờ, Lục Nghiên Tịch mím chặt môi, đưa tay buộc mái tóc dài rối bù thành đuôi ngựa gọn gàng, vịn tường đứng thẳng, cằm khẽ nhếch lên.

Không, cho dù là bệnh máu trắng thì đã sao! Lục Nghiên Tịch cô sẽ kiên quyết không chịu thua!

Sau khi hít sâu một hơi thật sâu, Lục Nghiên Tịch bỏ mặc tờ giấy xét nghiệm, cất bước đi về phía khách sạn Đông Hồ.

Đúng vậy, người thân!

Khách sạn Đông Hồ là tài sản của nhà họ Tư… Tư Bác Văn thường ở khách sạn. Lục Nghiên Tịch quen đường quen nẻo gõ cửa phòng 1803, lúc này trên mặt cô đã là dáng vẻ thản nhiên.

Lúc cửa phòng được mở ra từ bên trong, Lục Nghiên Tịch đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy một đôi môi đỏ rực thì lại miễn cưỡng nuốt những lời định nói trở vào.

“Ồ, cô Lục tới rồi đấy à.” Chủ nhân của đôi môi đỏ rực trêu đùa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi