BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 764

“Lục Nghiên Tịch, cậu đang ở nhà đúng không? Bây giờ cậu tới chung cư Tây Thành, tòa số sáu lầu hai căn 601, lấy giúp tớ một bản văn kiện được không? Lúc này tớ không đi được, cũng không kịp giờ nữa.”

“Hôm nay tớ…” Lục Nghiên Tịch vừa mới mở miệng đã bị ngắt lời.

“Tớ biết hôm nay cậu xin nghỉ phép, nhưng mà cậu giúp tớ chút đi. Tớ cầu xin cậu đấy! Giúp tớ với! Không thì tổng giám đốc sẽ giết tớ mất. Cậu cũng biết anh ấy đáng sợ thế nào mà.” Chu Nhã Khiết nói xong không thấy đầu dây bên kia có động tĩnh gì, cuống tới nỗi phát khóc: “Nghiên Tịch, giúp tớ với. Tớ thật sự không kịp đi lấy văn kiện đó…”

“Bây giờ luôn à?” Lục Nghiên Tịch xoa huyệt thái dương, cơn đau đã giảm đi nhiều rồi.

“Đúng, cặp tài liệu màu xanh lam tớ để cạnh máy tính ấy.” Chu Nhã Khiết thở dài nhẹ nhõm, vội vàng nói.

Đó là tài liệu gốc, bây giờ cũng chỉ còn cách này thôi.

“Được rồi.” Lục Nghiên Tịch trả lời, kêu tài xế quay đầu lại đi tới chung cư Tây Thành. Dù sao cũng không xa lắm. Sau khi lấy được tài liệu, cô lập tức chạy tới công ty.

Vốn dĩ nửa tiếng vẫn kịp, thế nhưng trúng giờ cao điểm, xe kẹt cứng ngắc không nhúc nhích được. Lục Nghiên Tịch không còn cách nào khác, đành phải xuống xe đi tàu điện ngầm, rồi còn phải đi bộ một khoảng.

Chu Nhã Khiết ba phút giục một lần làm Lục Nghiên Tịch sốt ruột theo, không để ý cống thoát nước trên đường, bước hụt chân một cái, giày cao gót rớt xuống cống, theo quán tính cả người cũng ngã xuống theo.

Lục Nghiên Tịch nhanh chóng chống tay, mặc dù không trầy da nhưng lại trật chân.

Thấy Lục Thị cách đó không xa, cô nhanh chóng đứng lên, khập khiễng đi về phía trước, mặc kệ giày cao gót vẫn còn dưới cống. Cô còn gọi điện thoại cho Tư Bác Văn. Đã sắp hết nửa tiếng.

Bên kia bắt máy, Lục Nghiên Tịch vội nói: “Tư Bác Văn, tôi trật chân rồi, bây giờ tới không kịp, anh qua đây lấy đi.”

“Ngày nào cũng chân, Lục Nghiên Tịch, cô đổi lý do khác được không? Giờ cô còn năm phút thôi, nếu qua năm phút mà không đưa tới… tút tút tút.”

Câu sau làm cho Lục Nghiên Tịch sợ hãi, đừng nói năm phút, mười phút cũng không kịp.

Cô cố gắng đi, bây giờ thực sự không còn kịp nữa.

Cô thở hổn hển lê cái chân cà nhắc, chuẩn bị gọi điện thoại thì bên tai “brừm” một tiếng. Một chiếc Ferrari màu vàng chắn ngay trước mặt cô, cửa sổ chậm rãi hạ xuống lộ ra khuôn mặt cô rất quen thuộc.

Trên màn hình điện thoại đã hiện chức năng bàn phím, ánh mắt của cô dừng trên người ngồi trong xe: “Hoắc Vũ Khải?”

Giọng nói không giấu nổi vui mừng.

Hoắc Vũ Khải hất đầu cười, mở cửa xe đi xuống, vừa thấy bộ dạng chật vật của Lục Nghiên Tịch đã lập tức nổi giận: “Sao lại thành ra thế này? Giống y như trước kia, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.”

Mặc dù trách móc nhưng anh ta vẫn bế Lục Nghiên Tịch nhét vào trong xe.

Lục Nghiên Tịch nhìn cái chân dính bẩn của mình, cười khì khì: “Hoắc Vũ Khải, mau đưa em tới Lục Thị đi, thời gian không kịp nữa rồi.”

“Tới đó làm gì?” Hoắc Vũ Khải đã lên xe, đang thắt dây an toàn.

Lục Nghiên Tịch giơ lên tập tài liệu sau đó kể lại đầu đuôi sự việc, rồi lại nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu. Cô biết dự án hợp tác này, đây là mối hợp tác lớn của Lục Thị, chắc chắn không thể tới trễ.

Hoắc Vũ Khải không nói gì, yên lặng lái xe. Tới ngã rẽ, anh ta thẳng thừng đi vòng qua Lục Thị ngay trước mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi