CHƯƠNG 773
“Bác Văn, anh cứ đứng nhìn như vậy sao? Anh cứ thế nhìn em bị cô ta đánh ư?” Diệp Quỳnh Như quay đầu nhìn về phía Tư Bác Văn, nước mắt lăn khỏi hốc mắt.
Cô ta tiến lên một bước, Tư Bác Văn lui về phía sau một bước, như thể cô ta là thứ gì đó buồn nôn làm anh muốn tránh xa. Hành động này càng khiến Diệp Quỳnh Như khóc lớn hơn.
“Cô muốn thế nào đây?” Lục Nghiên Tịch cảm thấy buồn bực trong lòng, cô lên tiếng trước, càng tỏ ra nhượng bộ.
Cha xứ đứng bên cạnh đã có chút lo lắng. Ông nhìn đồng hồ, thở dài nói: “Thời gian sắp qua rồi.”
Lục Huyền Lâm vẫn rất coi trọng thời gian và những thứ này, cũng không muốn trong ngày vui như thế lại bị người ta gây rối, ông lập tức nhìn về phía Tư Đông Phúc.
Tư Đông Phúc nhận được ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Tư Bác Văn, sự uy hiếp trong mắt không cần nói cũng biết.
Diệp Quỳnh Như nhìn về phía đám đông, sau khi ánh mắt giao nhau với một người, trong lòng cô ta như lấy lại được sức mạnh: “Tôi muốn gả cho Tư Bác Văn. Lục Nghiên Tịch, anh ấy không yêu cô, cô rút lui đi.”
Cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng đợi được câu này, chữ được đã sắp sẵn trong miệng, nhưng đột nhiên lại bị Tư Bác Văn kéo vào lòng.
“Người đâu, nếu cô Diệp này đã thích nằm mơ giữa ban ngày như thế thì đưa cô ta đến Nam Cực đi, để cô ta cứ từ từ mà mơ.” Câu nói phía sau của Tư Bác Văn là nói với nhân viên bảo vệ bên cạnh.
Mặc dù giọng nói không lớn nhưng người bên cạnh lại nghe thấy rất rõ.
Diệp Quỳnh Như còn chưa kịp nói gì thì đã bị người ta bịt miệng lại, kéo ra khỏi đây. Lúc rời đi, ánh mắt cô ta điên cuồng liếc nhìn về phía đám đông.
Lục Nghiên Tịch lẳng lặng quan sát, ánh mắt cũng rơi vào một bóng người trong đám đông.
“Thật sự xin lỗi mọi người vì khúc nhạc dạo hôm nay. Có mấy người cứ luôn thích đi đường tắt, nhưng không sao hết, quan trọng nhất là anh yêu em, Lục Nghiên Tịch.” Mấy chữ sau cùng, Tư Bác Văn nói vô cùng thâm tình, cũng thẳng thừng ôm lấy eo Lục Nghiên Tịch, chặn hết lời phản bác của cô lại.
Lời thề này, cộng thêm sự biên soạn của giới truyền thông, Diệp Quỳnh Như lập tức trở thành trò cười, cô ta mất đi thân phận ngôi sao, còn bị đưa đến Nam Cực… Những người khác có lẽ chỉ coi đây là một trò đùa, nhưng Lục Nghiên Tịch biết đó là sự thật.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Tư Bác Văn đưa Lục Nghiên Tịch trở về biệt thự.
Dì Lý thấy hai người trở về, lập tức xúc động bước tới: “Cậu chủ, mợ chủ, hai người về rồi.”
Trên mặt bà ấy đong đầy ý cười, nhìn thấy hai người họ kết hôn, trong lòng bà cũng mừng thay cho bọn họ.
“Ừ, tôi đi nghỉ trước.” Lục Nghiên Tịch nói, sau đó đặt đồ xuống rồi lên lầu.
Vừa vào phòng đã lập tức khóa cửa.
Dì Lý thấy vậy không khỏi nhíu mày: “Cậu chủ, mợ chủ sao vậy? Hai người giận nhau sao? Hôm nay là ngày tân hôn, không nên nảy sinh mâu thuẫn đâu. Cậu đi dỗ dành đi chứ?”
Mặc dù bà ấy chỉ là người giúp việc nhưng đã ở nhà họ Tư mấy chục năm, nhìn Tư Bác Văn lớn lên.
Tư Bác Văn rất kính trọng bà ấy. Anh lập tức khẽ gật đầu rồi lên lầu.
Lúc cửa đẩy ra, Lục Nghiên Tịch vô thức siết chặt chăn, chuyện nên tới vẫn sẽ tới sao?
Cô không hề cử động, làm tiếng hít thở của mình nhẹ đi.
“Đừng giả vờ nữa.” Tư Bác Văn mở đèn, thuận tay khóa trái cửa lại.
Anh cũng không quan tâm Lục Nghiên Tịch ở trên giường, đi thẳng vào phòng tắm.