CHƯƠNG 779
Nhưng Tư Bác Văn lại mặc kệ, sau khi vào phòng, một tay bế người lên đưa sang phòng bên cạnh rồi đóng cửa cái ‘rầm’.
Vu Diễm My đứng ngoài cửa, thẫn thờ mất một lát. Cô ta suy tính trăm phương ngàn kế, cuối cùng lại thành cốc mò cò xơi à? Nghĩ tới hai người ở trong sẽ xảy ra chuyện gì, cô ta tức đến mức mặt mày tái mét. Rõ ràng biết Lục Nghiên Tịch không khỏe nhưng cơn tức vẫn không tiêu tan.
Trong phòng.
Tư Bác Văn thẳng thừng cởi áo của Lục Nghiên Tịch ra. Lực tay anh rất khỏe, siết cổ tay cô làm cô hơi đau.
“Tư Bác Văn, anh làm gì thế hả?” Anh không nói câu nào đã bế cô vào rồi cởi quần áo, chẳng biết tại sao lại vậy khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy hoảng hốt vô cùng. Cô túm chặt quần áo, nhưng cuối cùng vẫn bị anh cởi xuống, bèn kéo chăn che lại thân mình.
“Suốt hai ngày nay cô không tắm rồi, để tôi giúp cô lau người.” Tư Bác Văn nói đầy đứng đắn, mà anh cũng định làm như thế thật.
Anh không hề có suy nghĩ thừa thãi, chỉ không muốn bị Vu Diễm My tiếp tục quấn lấy thôi.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại nghĩ tới chuyện càng sâu xa hơn, nhất quyết không chịu bỏ chăn ra: “Tư Bác Văn, anh là biến thái đấy à?”
Động tác trên tay Tư Bác Văn bỗng khựng lại, anh nhìn Lục Nghiên Tịch rồi từ từ buông tay: “Tốt nhất là cô đừng tiếp tục giở trò gì, nếu không tôi không đảm bảo Lục Thị sẽ biến thành dạng gì đâu.”
Lúc chưa kết hôn là nhà họ Hoắc, sau khi kết rồi lại trở thành Lục Thị.
Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du đang bàn chuyện ra nước ngoài du lịch. Cho nên Lục Thị bây giờ do Tư Bác Văn toàn quyền quyết định.
Sau khi Lục Nghiên Tịch suy nghĩ cặn kẽ, cô không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn lấy chăn bọc kín mình lại.
Tư Bác Văn cũng không tiếp tục ép cô, xoay người đi vào phòng tắm.
Lúc anh đi ra chỉ mặc một chiếc áo tắm rồi bế Lục Nghiên Tịch lên, trở lại phòng ngủ chính.
Vu Diễm My ngồi ở phòng khách đợi rất lâu, khi nghe thấy tiếng động đi lên lầu thì cánh cửa phòng ngủ chính đã đóng chặt. Cô ta tới phòng ngủ bên cạnh, chăn đệm lộn xộn, trên đất còn có quần áo của Lục Nghiên Tịch… không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
“Lục Nghiên Tịch!” Vu Diễm My rít lên hai chữ này, trong mắt ngập tràn nỗi căm hận.
Trong phòng ngủ chính, Lục Nghiên Tịch dựa vào mép giường, cuốn mình kín mít trong chăn. Tư Bác Văn cũng mặc kệ cô, ngủ riêng một bên.
Có lẽ ngày nào cũng rất mệt nên anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Quả thật đúng như những gì anh đã nói, anh chỉ đang hạn chế tự do của cô thôi chứ không hề làm gì cô cả. Nhưng mà không thể nào có chuyện này được.
Lục Nghiên Tịch rất rõ không thể nào chỉ đơn giản như vậy. Nhưng cô lại không nghĩ ra được rốt cuộc Tư Bác Văn muốn làm gì.
Buổi sáng, Lục Nghiên Tịch vừa thức dậy xuống lầu đã ngửi thấy hương thơm trong phòng bếp. Cô đang định khen ngợi tay nghề nấu nướng của dì Lý thì đã thấy Vu Diễm My đang tất bật bên trong.
Dù mặc tạp dề cũng không che lấp được vóc dáng của cô ta: “Chị họ, sao hôm nay chị vào bếp thế? Dì Lý đâu?”
Vu Diễm My bưng cháo ra, cảm giác được Lục Nghiên Tịch đang để ý, bèn cười nói: “Chị bảo dì ấy hôm nay nghỉ ngơi, hơn nữa đã lâu rồi chị không nấu ăn. Nghiên Tịch, mau tới nếm thử xem thế nào, để chị đi gọi Bác Văn.”
Dứt lời, cô ta làm như bà chủ của ngôi nhà, tiếp đãi Lục Nghiên Tịch như khách rồi đi thẳng lên lầu.