BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 824

Nhân viên giao hàng bên trong mang theo thùng gỗ ghép bằng đinh đặt dưới đất, có một cây đinh chìa ra ngoài, Lục Nghiên Tịch không hề phát hiện.

Chờ tới tầng trệt, nhân viên giao hàng bước ra trước, chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng, Lục Nghiên Tịch phản xạ nhìn xuống chân mình, váy đã bị rạch rách một đoạn, vệt máu từ từ rỉ ra.

“Xin lỗi thưa cô, tôi giúp cô cầm máu rồi đưa cô tới bệnh viện được không ạ?” Giọng nhân viên giao hàng non choẹt, rõ ràng đã bị dọa cho khiếp vía. Đặc biệt là khi thấy đùi của cô gái mình va phải chảy không ít máu.

“Không sao đâu.” Lục Nghiên Tịch luôn mang theo thuốc cầm máu, cô nhanh chóng thoa một ít rồi vọt thẳng vào văn phòng tổng giám đốc Hoắc Thị như không có việc gì.

Cửa vang lên tiếng gõ trầm đục, Hoắc Vũ Khải ngẩng phắt đầu lên, thấy là Lục Nghiên Tịch thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Anh xong ngay đây.” Nói xong, tốc độ trên tay của anh ta càng tăng nhanh hơn.

“Ngụy Như Mai về từ bao giờ thế?” Lúc Lục Nghiên Tịch hỏi, giọng nói bất giác trở nên căng thẳng.

Trong thâm tâm, cô rất sợ, sợ chỉ cần Ngụy Như Mai trở về là sẽ phá vỡ hết mọi thứ. Cô hy vọng mình chỉ nhìn lầm mà thôi.

Nghe được tên của Ngụy Như Mai, Hoắc Vũ Khải thoáng khựng người lại, sau đó chậm rãi ngước nhìn Lục Nghiên Tịch, gật đầu nói: “Tư Bác Văn chưa bao giờ ngừng việc tìm kiếm Ngụy Như Mai. Người của anh tra được Ngụy Như Mai từng xuất hiện ở Los Angeles một thời gian, sau đó biến mất không thấy tăm hơi. Mãi tới hôm qua người của anh mới tra được ghi chép nhập cảnh của Ngụy Như Mai. Là Tư Bác Văn đón người về, bảy giờ sáng nay đến sân bay.”

Chẳng trách sáng nay Tư Bác Văn thấp thỏm không yên, còn đi làm muộn, đến bữa trưa cũng không hỏi Lục Nghiên Tịch một câu, thậm chí chẳng buồn gửi tin nhắn.

Lòng cô dần hiện rõ đáp án. Ngay từ đầu cô vẫn luôn mê man không tỉnh, mong đợi giấc mộng hư ảo mờ mịt kia trở thành sự thật.

“Vũ Khải, chuẩn bị chuyện đi Los Angeles đi, chắc em sẽ dọn khỏi biệt thự sớm thôi.” Nếu Ngụy Như Mai trở về, cô cũng không còn quyền lợi ở bên Tư Bác Văn nữa.

Còn chưa bắt đầu tranh đoạt thì cô đã từ bỏ. Chỉ vì cô đã từng thấy Tư Bác Văn đối xử với Ngụy Như Mai thế nào.

“Ừ.” Hoắc Vũ Khải đồng ý vô cùng nhanh gọn, thấy Lục Nghiên Tịch khó chịu, anh ta lại thấy hớn hở, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng.

“Được rồi, vậy em giữ cho sức khỏe mẹ em ổn định trước đã, sau đó chúng ta có thể mau chóng xuất phát.” Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là khiến cô không có cơ hội nhìn thấy Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai ở bên nhau.

Hoắc Vũ Khải không đồng ý ngay lập tức, ánh mắt lại nhìn cô sâu thẳm hơn: “Nghiên Tịch, đừng hành động theo cảm tính, hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Có lẽ chờ đến khi em trở lại, em sẽ không còn là mợ Tư nữa đâu.”

Lời này của anh ta là thật.

Lục Nghiên Tịch gật đầu, rời khỏi Hoắc Thị, lập tức trở về biệt thự.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là mấy vali hành lý loại cao cấp được đặt làm, màu tím nhạt. Nếu Lục Nghiên Tịch không nhớ lầm thì đây là màu Ngụy Như Mai thích nhất.

“Dì Lý?” Cô khẽ gọi một tiếng.

Dì Lý vừa mới tắt bếp đi ra, thấy Lục Nghiên Tịch thì vẻ mặt hơi khó coi: “Mợ chủ, sao tự nhiên cô lại về? Cô quên gì à? Ngồi nghỉ một lát trước đi đã, tôi đi lấy cho cô ngay.”

Dứt lời, dì Lý định chạy lên tầng, bàn tay già nua run nhè nhẹ.

“Không cần đâu.” Giọng Lục Nghiên Tịch lạnh nhạt vô cùng, ánh mắt vẫn dừng tại mấy vali hành lý trước mặt, sải bước lao thẳng lên tầng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi