BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 848

Nhắc đến tiền, sắc mặt ba đứa con đều rất khó coi.

Bà cụ còn chẳng thèm suy nghĩ, chỉ ngừng một giây đã nói tiếp: “Chẳng lẽ không phải à? Mỗi lần tôi xoay người, có khi nào các anh chị thật sự đến giúp không? Hôm nay lúc em gái này đẩy tôi lên, cũng không thấy tăm hơi của các anh chị đâu!”

Nói đến đây, bà cụ tức giận đến che ngực.

Ba đứa con trợn trừng mắt, thấy mẹ mình như vậy, ai nấy đều khó chịu, bất đắc dĩ nói: “Bọn con…”

“Tôi nói cho anh chị biết, mấy anh mấy chị đừng mong có được tiền của tôi. Dù tôi có ném hết cũng sẽ không cho các người đâu. Cút! Cút hết cho tôi.” Bà cụ tức giận đến đỉnh điểm, ném thẳng cái ly ở mép giường qua, rơi xuống vỡ tan dưới chân đứa con gái.

Mấy người kia sợ tới mức thét lên.

“Điên rồi!” Cô con cả lẩm bẩm, ngẩng đầu lên nhìn bà cụ, tức giận đẩy Lục Nghiên Tịch ra rồi bỏ đi.

Hai chị em còn lại cũng nhanh chóng đi theo.

Vu Diễm My ở phía sau nhìn, lúc ba chị em kia bỏ đi không đến nửa phút cũng rời khỏi phòng bệnh.

Người xung quanh sợ bị vạ lây, cũng nhanh chóng giải tán.

Chỉ còn lại ba người Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải và y tá.

Chờ bà cụ bình tĩnh hơn một chút, Lục Nghiên Tịch mới chậm rãi đi đến giúp bà sửa sang lại giường đệm: “Tức giận không tốt cho bệnh tình, bà còn nhiều tiền như vậy vẫn chưa xài hết đâu, không muốn cứ như vậy mà mất chứ?”

“Con đang rủa bà đấy à?” Bà cụ vừa tựa người theo động tác chỉnh sửa của Lục Nghiên Tịch, vừa hỏi.

“Rủa bà làm gì? Chỉ là con cảm thấy bà đối xử với bọn họ như vậy sẽ chỉ đẩy mấy người họ ngày càng xa thôi. Bà muốn đối xử tốt với họ mà cứ liên tục gây chuyện cãi vã, làm như thế bọn họ sẽ thất vọng.” Lục Nghiên Tịch khẽ an ủi, cô cũng thấy bất đắc dĩ khi thấy bà ấy như vậy.

Có lẽ đã mạnh mẽ lâu rồi, bà ấy không biết phải tỏ ra mềm yếu như thế nào cả. Cho nên, Lục Nghiên Tịch cố gắng thuyết phục bà ấy, ít nhất bà cụ có thể sống vui vẻ nốt những ngày tháng còn lại.

“Thất vọng thì cứ thất vọng đi, bà còn thất vọng về chúng nó hơn.” Bà cụ lẩm bẩm xong liền đắp chăn kín mít, cứ thế nhắm mắt lại.

Thật đúng là khẩu xà tâm phật. Lục Nghiên Tịch thấy vậy, xòe tay nhún vai bất đắc dĩ.

“Hai người…” Giọng Hoắc Vũ Khải xen lẫn vẻ nghi ngờ, sau khi bước tới gần liền nhìn về phía bà cụ.

Lục Nghiên Tịch giải thích sơ qua một chút, bà cụ nhắm vào con cái mình ra sao, chỉ để giành được sự quan tâm của họ.

Nghe cô nói xong, chợt có một tiếng ‘hừ’ truyền tới từ trong chăn.

Hoắc Vũ Khải lập tức hiểu ra: “Em nói cũng đúng.”

Dứt lời, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cười, cảm thấy bà cụ có tính cách kỳ cục này cũng hơi đáng yêu.

Hai người ngồi trong phòng bệnh một lát rồi mới quay người trở về phòng bệnh.

Đầu bên kia, sau khi Vu Diễm My đi theo ba chị em ra khỏi viện liền gọi họ lại: “Chúng ta tìm một quán cà phê nào đó ngồi nhé?” Cô ta đề nghị.

Ba chị em đưa mắt nhìn nhau, đứa em trai út giành lên tiếng trước: “Tôi còn bận việc của công ty, phải trở về xử lý trước đã.” Dứt lời, anh ta ra hiệu cho chị cả và chị hai của mình đi tới tầng hầm để xe, phớt lờ Vu Diễm My.

Cô con cả lại liếc nhìn Vu Diễm My với ánh mắt kỳ lạ, rồi kéo em gái thứ hai: “Chẳng có gì đáng để ngồi cả, chúng ta đi thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi