BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 854

“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Lục Nghiên Tịch bị hành động của anh làm cho kinh hãi, đưa tay ngăn lại người anh. Cô không muốn nghĩ ngợi nhiều về chuyện con cái.

Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp giãy dụa thì Tư Bác Văn đã thả tay ra, ý cười nơi khóe miệng càng đậm: “Chẳng qua chỉ là một tờ giấy thôi.” Dứt lời, anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Để lại Lục Nghiên Tịch rối bời, bỗng chốc cô không thể nào hiểu nổi ý của Tư Bác Văn. Cũng do Hoắc Vũ Khải vẫn đang ở bên cạnh nên cô càng ngượng ngùng không biết nên nói gì cho phải.

Mà Hoắc Vũ Khải lại chỉ im lặng, ánh mắt ngày càng sâu thẳm. Anh ta phải đẩy nhanh hành động, cần thuyết phục anh cả cho phép mình cưới Lục Nghiên Tịch mới được. Nếu không, anh ta luôn cảm thấy dù có giấy ly hôn nhưng Nghiên Tịch vẫn không thể thoát khỏi Tư Bác Văn.

“Nghiên Tịch, gần đây công ty anh hơi bận rộn, có lẽ không đến được nhiều. Visa hay chuyến bay cũng như nơi ăn ở gì đó, anh sẽ sắp xếp toàn bộ, ba ngày sau là có thể rời đi, em chuẩn bị dần đi nhé.” Hoắc Vũ Khải nói xong, trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Khoảng thời gian Lục Nghiên Tịch rời đi, anh ta phải mau chóng được anh cả công nhận năng lực làm việc. Sau khi tiếp nhận công ty, anh ta sẽ đủ thực lực để phân cao thấp với Tư Bác Văn rồi.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà anh ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng điều Lục Nghiên Tịch nghĩ tới lại là bỗng dưng có chút không nỡ khi phải rời xa Phong Thành: “Được.” Nhưng vì mẹ, cô bắt buộc phải đi.

Hoắc Vũ Khải ở lại với cô thêm một lát rồi mới rời khỏi bệnh viện.

Sau khi anh ta rời khỏi, trong thâm tâm của Lục Nghiên Tịch bỗng nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng. Cô nhờ người trông Lý Tang Du, còn mình đi lên lầu.

Lúc gõ cửa văn phòng làm việc, cô còn hơi hốt hoảng, còn có chút sợ hãi..

“Sao thế?” Giọng nói của Mộ Bảo Vinh luôn toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Anh ấy bớt chút thì giờ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Nghiên Tịch, thấy tinh thần của cô thì lập tức sầm mặt: “Tôi đã nói rồi, không được quá mệt mỏi, trong viện còn có y tá, cô không cần phải tự làm tất. Chuyện tối qua còn chưa đủ à?”

Nửa đêm cô đột nhiên bị sốt, Mộ Bảo Vinh sốt sắng chạy từ nhà tới đây, bận rộn hồi lâu. Kết quả, nguyên nhân là do cô mệt mỏi quá độ nên dẫn tới sức đề kháng giảm bớt. Anh ấy là bác sĩ chủ trị của cô, không tức mới là lạ.

Lục Nghiên Tịch lập tức giống như đứa trẻ nhận lỗi, luôn miệng hứa hẹn: “Sẽ không đâu, sẽ không có lần sau đâu.” Cô cười hì hì, thấy Mộ Bảo Vinh đã bớt giận hơn đôi chút, cô mới nói ra mục đích của mình: “Tôi có thể mang bầu không?”

“Gì cơ?” Cô vừa dứt lời, Mộ Bảo Vinh đã ngẩng phắt đầu lên, khung kính trượt một chút, che giấu vẻ ngạc nhiên trong mắt anh ấy.

Lúc Lục Nghiên Tịch nhìn thấy, vẻ tức giận đã thoáng hiện trong mắt anh ấy: “Tôi biết sức khỏe của mình, nhưng tôi muốn có con.” Cô vốn chưa từng nghĩ tới điều này, nhưng những lời chú Tư nói hôm qua đã nhắc nhở cô.

Nếu cô chết rồi, huyết mạch của nhà họ Lục sẽ bị đứt đoạn… Nhân lúc sức khỏe vẫn còn chưa đến mức tồi tệ nhất, cô có thể sinh một đưa để nó mang họ Lục.

“Không được, không được, không được.” Mộ Bảo Vinh nói liền ba câu, sau đó nhìn Lục Nghiên Tịch nói thẳng thừng: “Cho dù sức khỏe của cô cho phép, đứa trẻ sinh ra cũng sẽ bị di truyền bệnh máu trắng. Cả đời sẽ phải chịu sự tra tấn của bệnh tật, còn chưa chắc đã có thể sống sót. Cô nỡ sinh con ra để nó chịu tội hả?”

“Nếu suôn sẻ, cô sẽ chỉ có thêm một sự vướng bận, không tìm được tủy xương, cô… Hơn nữa, quá trình sinh con vô cùng đau khổ. Lúc làm hóa trị cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ. Nếu lúc sinh đẻ mất máu quá nhiều hoặc xảy ra một chút ngoài ý muốn đều sẽ lấy đi tính mạng của cả hai.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi