BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 859

“Bác gái vẫn đẹp như vậy.” Lục Nghiên Tịch nhìn người kia, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh lúc trẻ của bác Hà. Dường như từ lúc còn trẻ, bà ấy đã đẹp tựa tiên nữ rồi.

“Chỉ có điều không còn nhìn thấy được nữa.” Tư Bác Văn lập tức cắt ngang dòng hồi tưởng của Lục Nghiên Tịch, giọng điệu rất lạnh nhạt.

Cũng bởi vì không có ai cả, cho nên anh hất thẳng tay Lục Nghiên Tịch ra, đi về phía trước.

Lục Nghiên Tịch cũng đuổi theo tới bên cạnh Hà My, cũng không dám mở miệng.

Sự cố ngoài ý muốn lần đó khiến cô không có can đảm nhìn thẳng vào Hà My ở khoảng cách gần, không dám nhìn vào đôi mắt vô hồn kia.

“Mẹ.” Vẻ mặt Tư Bác Văn giãn ra rất nhiều, dường như trong mắt chỉ có duy nhất một người phụ nữ trước mặt, tay cũng dịu dàng nâng tay của Hà My lên chậm rãi đặt vào lòng bàn tay mình: “Tay mẹ hơi lạnh.” Nói xong, anh lại lấy hai tay ủ tay cho bà.

Sự dịu dàng này, Lục Nghiên Tịch chỉ thấy có mỗi Hà My là đặc quyền có được.

“Không có gì đâu, bình thường cũng đều vậy mà. Đúng rồi, hôm nay có nghe ba con nói con muốn dắt Nghiên Tịch tới ăn cơm, nó tới chưa?” Giọng của Hà My rất dịu dàng, nhẹ tựa lông hồng.

Vừa mở miệng đã nhắc tới Lục Nghiên Tịch rồi.

Ánh mắt của Tư Bác Văn trầm xuống hẳn, mỉm cười nói: “Tới rồi ạ, cô ấy đang phụ làm đồ ăn.” Một câu nói đã thẳng thừng bỏ người phụ nữ bên cạnh qua một bên, thậm chí trong mắt đã có ý đuổi người.

Lục Nghiên Tịch khựng lại, không hề thể hiện sự phản bác nào cả, bèn xoay người trở lại biệt thự. Nếu như không phải năm đó cô bướng bỉnh, bác Hà cũng đã không sống trong tăm tối nhiều năm như thế, đây cũng là lý do khiến cô không dám tới nhà họ Tư.

Quay trở vào biệt thự, cô cũng vào trong bếp phụ nấu.

“Gặp mẹ con chưa? Hôm nay bà ấy còn cố ý mặc bộ sườn xám đặc biệt rồi trang điểm nữa, nói là muốn chỉn chu, thể hiện chút gen của nhà họ Tư ở trước mặt của con dâu.” Tư Đông Phúc cười, trên mặt cũng hơi đỏ lên.

Chuyện này vốn dĩ là trước đó để Hà My nói, nhưng bà ấy lại hay ngượng nên chỉ có thể để một người ba như ông ta nói, nhưng nói mấy lần rồi nên cũng có chút ngại ngùng.

Lục Nghiên Tịch đang xào rau nghe xong bèn khựng lại, cũng không nói gì thêm.

Tư Đông Phúc chỉ nghĩ là do cô hơi ngại nên cũng không nói tiếp nữa.

Đợi tới lúc làm xong món xào bưng lên bàn ăn, cũng thấy Tư Bác Văn đỡ Hà My đi vào.

Tư Bác Văn đang cười tươi, lúc nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, nụ cười đã sượng lại một chút.

“Ông chủ, bà chủ, cô Ngụy Như Mai tới rồi.”

“Cô ta tới làm gì?” Mặc dù câu này của Tư Đông Phúc là đang hỏi quản gia, nhưng ánh mắt của ông ta lại nhìn về phía Tư Bác Văn, ý tứ rất rõ ràng.

Hôm nay là tiệc gia đình, chỉ nên có bốn người họ thôi.

Nghe thấy lời quản gia nói, Tư Bác Văn cũng đã đứng lên: “Con đi giải quyết.” Nói xong, anh rời khỏi phòng khách.

Lục Nghiên Tịch cũng tiện thể đứng lên: “Ba, mẹ, con cũng đi xem thử.”

Tư Đông Phúc gật đầu một cái.

Lục Nghiên Tịch mới theo sau Tư Bác Văn rời khỏi phòng khách, cô cố gắng giữ khoảng cách với anh một chút, từ khoảng cách này đã nhìn thấy Ngụy Như Mai đang bị chặn lại ở ngoài cánh cổng sắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi