BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 865

Nếu không cứu được Ngụy Như Mai, nhà họ Mộ cũng sẽ bị liên lụy.

Mộ Bảo Vinh nhìn thẳng về phía Tư Bác Văn, sự cố chấp và lạnh lùng của đối phương khiến Mộ Bảo Vinh mở mang tầm mắt: “Tôi đã nói rồi, không lấy máu của cô ấy được.”

“Tại sao không? Cô ta có nhóm máu O.” Tư Bác Văn giải thích về nhóm máu của Lục Nghiên Tịch một lần nữa, cứ như thể nhất định phải dùng máu của cô.

Từ đầu đến cuối Lục Nghiên Tịch vẫn chỉ là người ngoài cuộc, nụ cười ở khóe miệng cô càng ngày càng sâu. Nhìn dáng vẻ kiên định kia của Tư Bác Văn, cô đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình thật quá nực cười, đúng là vô cùng nực cười.

“Cô ấy bị…” Mộ Bảo Vinh còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.

“Tôi không muốn.” Lục Nghiên Tịch lớn tiếng nói, thấy cánh cửa phòng phẫu thuật đã đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn thẳng về phía Tư Bác Văn.

“Cô không có quyền lựa chọn.” Tư Bác Văn nói một câu định luôn kết quả.

Vệ sĩ bên cạnh cũng nhanh chóng động tay động chân, nhoáng cái đã giữ chặt được Lục Nghiên Tịch.

“Cô ấy…” Mộ Bảo Vinh đang định nói ra bệnh tình của cô thì Lục Nghiên Tịch đã lườm anh ấy uy hiếp, lời đã nói đến miệng cũng chỉ biết nuốt lại.

Hiện giờ chỉ còn hy vọng vào ngân hàng máu, nếu vừa hay có máu thì mọi việc sẽ được giải quyết.

Trong phòng phẫu thuật bên cạnh, Tư Bác Văn phá lệ đi thẳng vào phòng phẫu thuật, vừa dùng một tay giữ chặt Lục Nghiên Tịch trong lòng, vừa quan sát Mộ Bảo Vinh làm phẫu thuật.

Đầu tiên là mổ ra sau đó vệ sinh, khử trùng, khâu lại và cầm máu.

Người phụ nữ này đúng là quá gan lì, dám lấy việc tự sát ra làm thật, vết cắt trên tay lớn đến mức cần khâu lại. Nhưng cô ta lại rạch rất khéo, không cắt vào động mạch, cũng rạch không quá sâu, nếu không sau một hồi dày vò ban nãy thì cô ta đã chảy gần hết máu rồi.

“Bác sĩ Mộ, hết máu rồi.” Y tá chạy vào thở hổn hển, vội vàng nói.

Hết máu rồi? Ánh mắt của Mộ Bảo Vinh vô thức nhìn về phía Lục Nghiên Tịch.

Không để bất kỳ ai nói thêm lời nào, Tư Bác Văn đã trói thẳng cô vào ghế, vạch cánh tay của Lục Nghiên Tịch lên, ở các ven đã có rất nhiều vết kim, gần đây sức khỏe cô không tốt nên thường xuyên phải truyền dịch.

Tư Bác Văn nhìn thấy liền sửng sốt, vô thức nghiêng đầu sang hỏi: “Tại sao lại có nhiều vết kim như vậy?” Trên cánh tay có bốn năm vết, trên mu bàn tay cũng có ba bốn cái, hơn nữa cả hai tay đều có.

Nhưng chỉ có sự im lặng trả lời Tư Bác Văn.

“Lấy máu đi, nhìn cái gì mà nhìn?” Cô không quan tâm làm Tư Bác Văn càng thêm khó chịu, anh hét lên một tiếng rồi nhìn sang Mộ Bảo Vinh.

Mộ Bảo Vinh không nhúc nhích, nếu thực sự lấy máu thì máu của Lục Nghiên Tịch thì sẽ làm lây bệnh sang cho Ngụy Như Mai, Lục Nghiên Tịch cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng ngay từ đầu Lục Nghiên Tịch đã dùng ánh mắt của mình để kháng cự và uy hiếp anh ấy.

“Lấy đi!” Tư Bác Văn đã hết kiên nhẫn.

“Bác sĩ Mộ, bác sĩ Mộ.” Cô y tá vội vàng đẩy cửa phòng phẫu thuật vào ra rồi nói: “Một người đàn ông tới, nói anh ta có nhóm máu O, có thể hiến máu được, nhưng anh ta đòi giá rất cao.”

“Muốn bao nhiêu thì cứ nhiều theo anh ta.” Tư Bác Văn đã lên tiếng thì đương nhiên là điều kiện này không có vấn đề gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi