BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 868

“Tôi đã kiểm tra tất cả những video giám sát của bệnh viện có liên quan đến người phụ nữ này, mọi người nhìn xem.” Góc máy thay đổi, là một góc chết của camera, đối diện với đó là một nhà vệ sinh công cộng, mỗi ngày có mấy trăm người ra vào.

Cảnh sát chuyển màn hình, nhìn thấy một người che chắn rất kỹ đi vào nhà vệ sinh rồi không thấy đi ra nữa.

“Tôi đã cho người đi xem rồi. Trong nhà vệ sinh không còn lối nào có thể ra ngoài được nữa, nhưng ở đây.” Cảnh sát chỉ vào góc tường: “Cô ta biết điểm chết của những camera trong bệnh viện nên có thể đã tránh được camera ở đây, sau đấy đi ra khỏi cánh cửa này rời khỏi bệnh viện.”

“Rõ ràng là chuyện này đã được lên kế hoạch từ trước.” Cảnh sát nói, nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ trong camera, sau đó lại nhìn Lục Nghiên Tịch: “Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tìm được hung thủ.”

Nói xong, một nhóm cảnh sát đã thu thập chứng cứ xong, liền rời khỏi bệnh viện.

Sự việc này khá lớn, người bệnh trong bệnh viện đều sợ hãi.

Bệnh viện lắp đặt tạm thời mười mấy thiết bị giám sát những góc chết, bảo vệ cũng tăng thêm hơn chục người, buổi tối cứ cách nửa tiếng lại đi tuần một lần, như vậy mới khiến bệnh nhân bình tĩnh lại được.

Nhưng cũng vì chuyện này mà Lục Nghiên Tịch lại lỡ thời gian đi Los Angeles lần nữa.

Nhưng cũng có một thông tin rất lớn liên quan đến sân bay, từ sau lần máy bay xảy ra chuyện lần đó, lần này cũng lại điều tra ra được có người cố tính phá hoại, nhưng cũng may là vẫn chưa cất cánh.

Mà chuyến bay đó lại chính là chuyến bay của Lục Nghiên Tịch, chuyện này là trùng hợp ngẫu nhiên hay có ai đó không muốn cô đi? Lục Nghiên Tịch nghĩ không thông.

Nhưng sau lần này, Lục Nghiên Tịch không dám rời khỏi Lý Tang Du nửa bước.

Khi có thời gian, Hoắc Vũ Khải sẽ tới cùng Lục Nghiên Tịch, nhưng có lẽ vì anh cả của mình nên anh cũng ta không đến nhiều.

Ngày thứ ba, Ngụy Như Mai xuất viện, Tư Bác Văn cũng rời khỏi bệnh viện theo cô ta. Từ sau ngày hôm đó, hai người không hề liên lạc hay nói chuyện với nhau nữa.

“Nghiên Tịch, con vẫn ổn chứ?” Bà cụ nhớ đến Lục Nghiên Tịch, ngày nào cũng xuống một lần, hôm nay tình cờ lại đến phiên cô em gái thứ hai.

“Dạ vâng, hôm nay mẹ con hồi phục cũng khá tốt.” Lục Nghiên Tịch mỉm cười, nhìn sắc mặt của Lý Tang Du đã trở lại vẻ hồng hào, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Bà cụ nhìn qua rồi gật đầu: “Không có chuyện gì thì tốt, đúng rồi, xem hôm nay bà mang gì cho con này.”

Bà cứ xuống là sẽ đem theo gì đó, Lục Nghiên Tịch cũng đã quen rồi. Bà cụ nghiêng người, lấy một cái túi trên xe lăn mở ra, lấy từ trong đó ra một ít bánh trung thu: “Sắp đến Tết Trung thu rồi, con nếm thử chút đi, là chị em nhà bà tự tay làm đấy, hương vị rất ngon, con ăn một cái đã.”

Bà cụ lấy một cái đưa cho Lục Nghiên Tịch rồi cũng chọn một cái đưa cho cô con gái thứ hai.

Cô con gái thứ hai mỉm cười nhận lấy, hoàn toàn không có vẻ gai góc, sắc nhọn như trước đây nữa.

Lục Nghiên Tịch không để ý đến họ, ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào tấm vải kaki mà bà cụ đang ngồi lên.

Không thể nói là quen mắt, mà là quen thuộc, màu sắc giống nhau như đúc khiến cô không thể không nghĩ nhiều. Lục Nghiên Tịch nhìn thoáng qua rồi chỉ chỉ vào chiếc khăn quàng cổ màu kaki kia: “Bà ơi, con thích cái kia của bà ghê.” Giọng cô nửa đùa nửa thật, cười cong cả mắt.

Bà cụ nhìn theo ánh mắt cô, thấy chiếc khăn quàng cổ bị mình ngồi lên thì hơi ngượng ngùng lấy ra gấp lại: “Nếu con thích thì bà mua cho con một cái, cái này không được đâu.”

Nói xong, bà ấy gấp khăn quàng cổ lại để lên đùi.

Lục Nghiên Tịch đã đứng dậy đi sang: “Không sao ạ, con thích cái này cơ.” Cô vừa cười nói vừa vuơn tay lấy chiếc khăn quàng cổ kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi