BA MẸ TÔI CÙNG NHAU MẤT TRÍ NHỚ

Hạ Hề, không rõ là bị lừa hay là bị chơi đùa, theo Phó Nam Cẩm ra khỏi toilet. Người đi phía trước đột nhiện dừng lại, Hạ Hề suýt chút nữa đụng vào lưng của hắn.


"Anh làm..."


Hạ Hề còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói thô kệch hét lên: "Chào Giang tổng."


Hạ Hề bị giọng nói kia dọa sợ giật mình một cái, từ sau lưng Phó Nam Cẩm ló đầu ra, liền nhìn thấy một chàng trai mặc quần áo bảo vệ cực kỳ đẹp trai, thân hình thẳng tắp đứng cạnh lối đi nhỏ.


"Đường Hoa, cậu làm gì vậy?" Chung Huyên từ bên kia gọi hắn.


Đường Hoa nở một nụ cười rạng rỡ với Phó Nam Cẩm và Hạ Hề: "Giang tổng, Hạ tổng, làm hai người giật mình rồi, cũng tại mấy ngày này tôi không ở đây, đúng lúc gặp phải tên bụi đời gây sự, nếu mà tôi ở đây, bảo đảm đánh cho hắn mẹ ruột cũng không nhận ra."


Hạ Hề nghe hiểu, đây là đang muốn nói chuyện ăn cơm chùa.


Đường Hoa nói xong liền muốn xoay người rời đi, Phó Nam Cẩm hơi nhíu mày, mở miệng gọi hắn lại: "Hiện tại là xã hội pháp trị, không cho phép đánh người."


"Giang tổng, ngài yên tâm." Đường Hoa xua tay, "Tôi đánh người khẳng định khiến hắn không dám báo cảnh sát."


"Câm miệng." Phó Nam Cẩm không thể nhịn nổi, "Không cho phép đánh người chính là không cho phép đánh người."


"Anh vừa rồi còn bắt người ta ăn con gián cơ mà." Đường Hoa cười rộ lên tương đối thật thà, nhưng lời nói ra lại làm người khác tức giận.


"Cút." Phó Nam Cẩm lạnh lùng nhả ra một chứ.


"Được thôi." Đường hoa cực kỳ vui vẻ mà "cút".


Đây là lần đầu tiên Hạ Hề nghe thấy Phó nam Cẩm nói tục, không khỏi vòng đến trước người ngẩng đầu nhìn hắn. Phó Nam Cẩm lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng tự phụ trước đó, giống như người vừa nói lời thô tục không phải là hắn.


"Hôm nay anh tới làm gì thế?" Hạ Hề vòng vòng mũi chân, nhìn hắn đầy hứng thú.


"Giải quyết chuyện ngày Quốc tế Thiếu nhi."


"Ồ." Hạ Hề cười lạnh một tiếng, "Không phải định mặc kệ sao?"


"Hiện tại tâm tình tôi tốt, bằng lòng giúp em, nếu em không muốn, tôi lập tức rời đi." Phó Nam Cẩm nói xong xoay người đi ra ngoài, chỉ là làm ra vẻ cất bước, cũng không thật sự định đi.


"Ây da." Hạ Hề không thấy hắn dừng bước, vội vàng túm chặt cánh tay hắn, "Chuyện gì cũng phải từ từ chứ, tôi mời anh ăn cơm nha."


"Được, vừa lúc tôi đói bụng."


Hạ Hề vội đi vào nhà bếp gọi món Phó Nam Cẩm thích ăn, trước tiên phải lấy lòng hắn thật tốt đã, có chuyện cầu cạnh người liền dễ dàng hơn nhiều.


Phó Nam đi vào trong đại sảnh, nhìn quanh một vòng, người nào đó mặc tay trang màu đỏ phong nhã đang vui vẻ thoải mái uống cà phê, còn chưa rời đi.


Phó Nam Cẩm đi qua, ngồi xuống đối diện hắn ta: "Sao thế, Kiều tổng bắt đầu làm dịch vụ chuyển phát nhanh rồi sao?"


"Cái gì?" Kiều Văn Ngộ vừa mời ngồi xem kịch hay, còn đang trầm tư, bị Phó Nam Cẩm đánh gãy suy nghĩ.


"Hôm nay lại đến tặng hoa sao?" Phó Nam Cẩm nhìn bó hoa hồng đỏ rực ở quầy lễ tân.


"Ồ ồ..." Mắt Kiều Văn Ngộ lộ ra vẻ trêu đùa, "Bình dấm của Giang tổng cũng thật là lớn!"


Phó Nam Cẩm lạnh lùng nhìn hắn ta: "Đừng quan tâm tôi làm gì, cậu trước tiên quản tốt chuyện của mình đi, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi."


Giọng điệu và ánh mắt của Phó Nam Cẩm khiến đáy lòng Kiều Văn Ngộ dâng lên một cỗ ớn lạnh, loại cảm giác này rất quen thuộc, không khỏi giật mình một cái.


Mặc dù hiện tại người ngồi đối diện là Giang Nam, nhưng trong xương cốt lại vẫn là người kia, loại lời nói ranh giới cuối cùng này một khi đã nói ra, nếu hắn thực sự muốn làm, chính mình sẽ phải chịu thiệt thòi.


"Hoa đó là bạn trai của em gái ở quầy lễ tân đưa, liên quan rắm gì đến tôi." Sự sống còn buộc Kiều Văn Ngộ phải mở miệng giải thích, "Cửa hàng bán hoa kia của tôi đã sớm đóng cửa rồi."


Phó Nam Cẩm móc ra một tờ giấy từ trong túi ném lên bàn: "Không phải cậu còn một bản hợp đồng muốn ký với tôi sao, phía trên có thời gian địa điểm, đến lúc đó đến đấy ký hợp đồng."


Kiều Văn Ngộ nhìn tờ giấy gấp lại trên bàn, trong mắt đột nhiên sáng lên, cách làm việc ầm thầm gặp mặt đối tác này nhìn thế nào cũng cảm thấy không bình thường, ký hợp đồng thôi mà, có cần phải thần bí như vậy không?


Hay là hắn có phải nhớ ra cái gì rồi?


Kiều Văn Ngộ cầm tờ giấy kia như lọt vào trong sương mù đi ra khỏi "Ngô Hệ Lâu", cực lực động não, nghĩ xem Giang Nam rốt cuộc có ý gì.


Đường Hoa đứng gác ở cửa nhìn thấy Kiều Văn Ngộ đi ra, hừ thật mạnh một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt về phía hắn: "Tôi phi."


Kiều Văn Ngộ bị "phi" mà tỉnh táo, nhìn thấy người đứng gác trước cửa, cười lạnh: "Ui, đi làm lại rồi."


Đường Hoa lười phản ứng hắn ta, rời tầm mắt đi nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài.


Kiều Văn Ngộ cũng không cùng cậu ta lôi kéo, sau khi ra khỏi cửa vài bước, cảm thấy trong lòng khó chịu, lại lùi lại vài bước, ở bên cạnh Đường Hoa nhổ một ngụm nước bọt: "Tôi phi trở lại."


Đường Hoa: "......" Đầu óc có bệnh sao!


*


Hạ Hề bưng cái khay ra, phía trên đặt năm sáu cái đĩa nhỏ, mỗi đĩa đồ ăn đều không giống nhau.


Hạ Hề từng đĩa từng đĩa bày ra trước mặt Phó Nam Cẩm: "Tôi cảm thấy ăn khá ngon, mỗi món đều gọi cho anh thử, anh ăn trước đi, tôi lại vào bưng tiếp ra cho anh."


"Không cần, thế này là đủ rồi." Phó Nam Cẩm nắm lấy cổ tay cô, "Em ăn cùng tôi."


Hạ Hề hơi chuyển động tay: "Còn canh nữa, tôi vào bưng canh ra."


Lúc này Phó Nam Cẩm mới buông tay ra thả cô đi.


Hạ Hề lại vào bếp một chuyến, bưng một khay đồ ăn khác ra, lúc này mới chịu dừng lại, ngồi xuống đối diện Phó Nam Cẩm cùng hắn ăn cơm.


Nói là cùng hắn ăn cơm, Hạ Hề dường như cũng không ăn được bao nhiều, đều là không ngừng gắp đồ ăn cho Phó Nam Cẩm: "Anh nếm thử món thịt gà này đi, ăn rất ngon, còn có món này, món này nữa..."


Phó Nam Cẩm nhìn núi đồ ăn trong bát, trong mắt hiện lên một tầng ý cười: "Lúc em có việc cầu cạnh người khác đều chân chó như vậy sao?"


Hạ Hề dừng một chút, đặt đũa xuống, đôi mắt xinh đẹp hung hăng trừng Phó Nam Cẩm: "Anh có biết rằng con người tôi rất sĩ diện không, anh nhất thiết phải nói toẹt ra như vậy sao? Không thể đặt trong lòng tự mình suy xét sao?"


Phó Nam Cẩm nhịn một lát, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng. Hắn từng thấy rất nhiều người bị người khác vạch trần trong lòng thẹn quá hóa giận, nhưng chưa từng thấy người nào quang minh chính đại mà tức giận như vậy.


Hạ Hề nhăn mũi lại: "Tôi đây là đang nói cho anh biết nên đối nhân xử thế như thế nào, về sau anh phải nhớ không được tùy tiện vạch trần tôi, tôi sẽ ghi hận."


Tâm tình Phó Nam Cẩm cực kỳ vui vẻ, Hạ Hề thật ra rất dễ ở chung, bạn lao tâm khổ tứ đi phỏng đoán cô ấy, sau đó lại phát hiện hóa ra so với bên ngoài cũng không sai biệt nhiều lắm.


"Vậy, hiện tại anh có muốn nói một chút..." Cảm xúc của Hạ Hề đến cũng nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh thay đổi một bộ mặt tươi cười gắp đồ ăn cho Phó Nam Cẩm, "Chuyện ngày Quốc tế Thiếu nhi làm thế nào qua đây?"


Phó Nam Cẩm cũng không trêu cô nữa, nói: "Tôi và An An đã nói xong rồi, ngày Quốc tế Thiếu nhi, An An đi lên hát một bài hát là được rồi."


"Hả?" Hạ Hề nói, "Không phải ba mẹ cũng phải tham gia cùng sao? Tôi và anh thì làm gì? Nghe thằng bé hát cũng coi như là tham gia sao?"


"An An hát, tôi giúp nó đệm nhạc bằng đàn dương cầm, em..." Phó Nam Cẩm dừng một chút, vẫn nhịn không được chọc cô, "Nếu không em nhảy điệu múa Hula đi, đừng lãng phí váy."


Hạ Hề cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Phó Nam Cẩm một hồi, đứng lên trực tiếp chạy lấy người.


Tay bị một bàn tay ấm áp bao lấy, Hạ hề xoay người, rũ mắt nhìn về phía người ngồi ở chỗ kia.


"Nếu không em với tôi cùng nhau đánh đàn?" Phó Nam Cẩm ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có chút cảm xúc Hạ Hề nhìn không rõ, Hạ Hề nhanh chóng rời tầm mắt.


Bàn hai người vừa ngồi là bàn dành cho bốn người, vốn là ngồi mặt đối mặt, lúc này Phó Nam Cẩm nắm tay Hạ Hề dịch vào bên trong một chút, hơi dùng sức, Hạ Hề lảo đảo một bước, nhìn như tâm không cam tình không nguyện ngồi xuống bên cạnh hắn.


"Tôi không biết đánh đàn dương cầm." Hạ Hề rũ mắt, còn đang tức giận, khi nói chuyện mang theo giọng mũi nho nhỏ.


"Tôi dạy em." Ngón tay Phó Nam Cẩm ở trên mu bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve.


"Anh dạy tôi?" Hạ Hề nghiêng đầu nhìn hắn, "Thứ như dương cầm một hai ngày có thể học được sao?"


"Một bài hát cực kỳ đơn giản thôi, rất dễ."


Hạ Hề nhìn hắn một hồi, hơi dùng sức tránh khỏi tay hắn, hắng giọng: "Được rồi." Chung quy so với cha con nhà người ta thể thể diện diện, cô một mình nhảy điệu múa Hula trên sân khấu tốt hơn nhiều.


Ăn cơm xong, Hạ Hề đưa Phó Nam Cẩm đến cạnh chiếc dương cầm ở giữa đại sảnh. Mỗi ngày nhà hàng đều có biểu diễn âm nhạc, có đôi khi là dương cầm, có đôi khi là violon, thỉnh thoảng còn có đàn tam thập lục, dù sao phong cách của nhà hàng vốn dĩ đã rất hỗn tạp, hỗn tạp thêm chút nữa cũng coi như một nét đặc sắc.


Trong khoảng thời gian này, người làm thêm đánh đàn dương cầm có việc xin nghỉ, nên dương cầm đã một thời gian chưa có ai động đến.


Phó Nam Cẩm mở nắp đàn ra, ngón tay thon dài ở trên đàn tùy ý nhấn vài phím, gật đầu tán dương: "Đàn không tồi."


Đôi mắt Hạ Hề dừng lại trên tay Phó Nam Cẩm không rời mắt, vừa rồi lúc rửa tay phát hiện tay Phó Nam Cẩm rất xinh đẹp, nhưng không nghĩ tới đặt ở trên những phím đàn đen trắng, lại khiến người khác yêu thích không thôi như vậy.


Hạ Hề cố nén xúc động muốn xông lên dùng tay mình sờ soạng tay hắn hai cái, quay đầu nhìn về phía Phó Nam Cẩm: "Anh dùng một tay có thể không?"


"Có thể, tôi dùng tay phải, em dùng tay trái, hai người chúng ta phối hợp đàn."


"Hửm?" Hạ Hề có chút thấp thỏm, cô đối với dương cầm không có một chút kiến thức nào, chỉ có thời gian nửa ngày, cô căn bản không thể đàn được, lại còn yêu cầu hai người phối hợp đàn, đây không khỏi cũng quá coi trọng cô rồi.


"Em yên tâm, rất đơn giản."


Phó Nam Cẩm ngồi xuống ghế dương cầm, chừa lại một nửa cho Hạ Hề, Hạ Hề do dự một lát, ngồi xuống bên người hắn.


Lần đầu tiên hai người ngồi gần như vậy, cánh tay đụng vào cánh tay, chân dựa gần chân, người bên cạnh này thoạt nhìn cao cao gầy gầy, nhưng người ngồi bên lại đối lập, chiều cao khác biệt, chênh lệch giữa nam và nữ lại càng nổi bật.


"Nếu tôi chậm hiểu, học không được, anh không được phép cười nhạo tôi." Hạ Hề hung dữ nói một câu.


"Tôi nói rồi, cực kỳ đơn giản."


Loại đồ chơi dương cầm có thể đơn giản sao?


Hạ Hề chỉ biết bảy nốt nhạc "Đồ rê mi pha son la si", nhìn thấy một loạt phím đàn như vậy cũng không biết để làm gì, còn có những phím màu đen kia nữa, là muốn phối hợp đen trắng cho đẹp mắt sao?


Hạ Hề đang nghiên cứu lung tung, Phó Nam Cảm cấm lấy một ngón tay Hạ Hề đè xuống phím đàn.


Một đoạn âm thanh vang lên trên những nốt nhạc trầm bổng hợp thành một giai điệu động lòng người.


Cả người Hạ Hề đều gượng gạo, mặc dù cô không hiểu âm luật, vẫn nghe ra được, đó là 1155665, là nhạc đệm ca khúc thiếu nhi nổi tiếng "Ngôi sao nhỏ".


***


#Pii: Chương cuối cùng của tuần này, mình phải ôn thi đây T__T Các bạn đọc xong nhớ bình chọn và bình luận lấy động lực cho editor nha. Yêu thương <3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi