BA NGÀN DẶM LƯU ĐÀY

Chuyện Lưu Học Uyên tiêu hai lượng bạc chữa bệnh cho Tống Nghi Quân rất nhanh đã truyền tới tai Lưu Học Dật và Lưu Học Lễ.

Buổi chiều, ba anh em lại đóng cửa phòng bàn về chủ đề xoay quanh cha con nhà họ Tống, tranh chấp hồi lâu.

Lưu Trạm nghe được động tĩnh nên cũng mò sang, đúng lúc gặp phải Lưu Học Dật và Lưu Học Lễ giận dỗi đi ra.

Nói đến cùng vẫn là vấn đề tiền bạc và lương thực, nhà họ Lưu vất vả từ nghèo rớt mồng tơi đến một nhà nông dân bình thường, bây giờ chẳng ai muốn một nhà già trẻ bị đánh trở về nguyên hình, đương nhiên sẽ có bất mãn.

Vấn đề kiếm cái ăn thì dễ, từ từ nghĩ cách cũng được, Lưu Trạm định nuôi ở sau nhà mấy con thỏ, chỉ cần qua một tháng là mang đi bán kiếm tiền được rồi, vốn dĩ muốn mua thêm ít vải mới may quần áo cho Tông Nhi, chuyện này tạm gác sang một bên không ngại, cái khó là vấn đề khai khẩn đất hoang dưới danh nghĩa của cha con nhà họ Tống…

Lưu Trạm bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Cha, con có ý tưởng này, cha xem thử có thể thực hiện được hay không.”

“Không có người ngoài, con cứ nói đi, đừng ngại.” Lưu Học Uyên lập tức lên tinh thần.

Trong thôn này cũng có không ít nhà làm đất hoang, không phải ai cũng nghèo.

Lưu Trạm nhiệt tình nói: “Con phát hiện phú hộ trong thôn cũng có nhiều đất hoang, như nhà họ Vương kia, có sáu đứa con trai và mười ba đứa cháu, một nhà lao động mười mấy miệng ăn, khai hoang hơn mười sáu mẫu đất, vì quân hộ không cần phân hộ, thu hoạch ba phần mười của mười sáu mẫu đất cũng không tồi.”

Điều này Lưu Học Uyên cũng hiểu, trong núi chẳng có gì ngoài đất hoang, khai khẩn đất hoang chẳng cần phải tốn tiền mua đất, chỉ cần tới chỗ bách hộ trưởng đăng ký là được.

“Nhà chúng ta người ăn cơm nhiều hơn người làm việc, cho dù không có cha con nhà họ Tống đi chăng nữa thì mấy đệ đệ muội muội lớn lên, sức ăn cũng tăng dần, thu hoạch của mười hai mẫu đất này sớm muộn gì cũng không đủ ăn.” Nói đến tình trạng trong nhà, Lưu Trạm cũng thở dài.

“Dựa vào thu nhập của thư viện, mỗi năm chúng ta chỉ mua thêm được một mẫu ruộng nước, muốn không lo cơm ăn áo mặc, ăn càng ngày càng ngon, chiếu theo tốc độ này thì phải mất thêm mười năm nữa, mua được mười mẫu ruộng nước, tạm thời trong thời gian ngắn chúng ta vẫn chưa thể giải quyết vấn đề lương thực ngay được.”

Lưu Học Uyên càng nghe càng sầu, trong nhà có lão thái thái không cần phải nói, các phu nhân đều không quen làm việc nhà nông, ngoại trừ Lưu Trạm ra thì hai thằng bé kia cũng không thích làm việc cho lắm.

Nếu không nhờ có tiền học phí của thư viện trợ cấp thêm và mua được ruộng riêng thì mấy năm nay mỗi ngày của bọn họ không thể trôi qua yên bình như vậy được.

Lưu Trạm nói tiếp: “Nhà chúng ta khai hoang là chuyện sớm hay muộn, con cho rằng nhà chúng ta rất cần phải khai hoang! Vấn đề nhân lực khai hoang có thể nghĩ cách từ chỗ học sinh của thư viện.”

“Nếu bảo học sinh hỗ trợ làm việc nhà nông, việc này không thể được, làm vậy chính là một sự xúc phạm.” Lưu Học Uyên nhíu mày.

Hắn biết ngay người cha cổ hủ này sẽ nói như vậy!

Lưu Trạm kiên nhẫn nói tiếp: “Những học sinh có năng lực chi trả tiền nhập học và chi phí chúng ta đương nhiên không thể nhờ họ hỗ trợ làm việc, ý của con là chúng ta có thể nhận thêm con cháu của những nhà gia cảnh bần hàn, bảo họ dùng sức lao động đổi lấy cơ hội được học ở thư viện Vân Trung.”

Núi Tề Vân ngoại trừ huyện Võ Nguyên ra thì còn có năm huyện khác, lần lượt là huyện Vĩnh Ninh, huyện Định Biên, huyện Chương Đài, huyện Sơn Dương, huyện Sơn Âm, dân cư ở tổng cộng sáu huyện này không hề ít, cũng có không ít thư viện.

Nhưng học phí chỉ lấy tiền hoặc bạc, cộng thêm giá khá cao, không như thư viện Vân Trung, đưa lương thực cho đủ số cũng được, mặc dù ngạch cửa của thư viện Vân Trung đã hạ xuống cực kỳ thấp như vậy nhưng vẫn có không ít học sinh không thể đáp ứng được, đành chọn học ké hoặc tự học ở nhà.

Điều kiện của thư viện Vân Trung khá đặc biệt nên không thể tuyển sinh từ các nơi khác, một số cường hào phú hộ trong huyện cũng chướng mắt thư viện Vân Trung vừa nhỏ vừa xập xệ, chỉ có một số nhà mức sống khá như nhà Lữ Thụ Sinh mới gửi con đến, số lượng hữu hạn.

Nếu thư viện Vân Trung nhận thêm con cháu nhà nghèo, huyện Võ Nguyên ngoại trừ quân hộ ra thì một nửa còn lại là thường dân, số lượng sẽ nhiều hơn hẳn.

Nội tâm Lưu Học Uyên vùng vẫy, đi qua đi lại trong phòng, một mặt cảm thấy ý kiến của Lưu Trạm không tồi, một mặt lại cảm thấy làm vậy là đang sỉ nhục người đọc sách.

“Cha, Tống Nghi Quân trước kia ở trong kinh làm chức quan gì?” Lưu Trạm không nhanh không chậm dẫn đường.

“Tống huynh có công danh tiến sĩ, nhậm chức học sĩ ở Hàn Lâm Viện.” Lưu Học Uyên nói.

Bất kể là xuất thân hay học vấn, Tống Nghi Quân đều ở mâm trên bọn họ.

Lưu Trạm vui mừng ra mặt, “Vậy thì bảo Tống học sĩ làm thầy giáo ở thư viện Vân Trung đi, đăng ký năm mẫu đất khai hoang dưới tên ông ấy cho học sinh làm, một công đôi việc! Cha, con dám cá, không cần nộp tiền học phí chính là một sự hấp dẫn trí mạng đối với con cháu nhà nghèo! Đây là cơ hội trời ban đó!”

Lưu Trạm hưng phấn thuyết phục, Lưu Học Uyên thì vẫn do dự.

“Nếu người tới học nhiều hơn thì chỗ ở phải giải quyết thế nào?”

“Thì xây thêm nhà làm kí túc xá. Trong núi có gỗ, ngoài ruộng có rơm, dưới chân có bùn đất, xây nhà không thành vấn đề.”

“Khai khẩn đất hoang ở đâu?” Lưu Học Uyên dần dần chấp nhận.

Lưu Trạm nói ngay: “Chỗ sườn núi phía tây cách thôn không xa lắm có đất hoang, khoảng hơn hai mươi mẫu, con thường qua đó săn thỏ hoang nên rất quen thuộc.”

“Hơn hai mươi mẫu? Nhiều quá…” Lưu Học Uyên rối rắm.

Lưu Trạm cũng không vội vàng, từng bước dẫn đường.

“Chúng ta có thể căn cứ vào số lượng người vừa đi học vừa đi làm để định ra số lượng đất cần khai hoang, làm xong phần của mình là có thể về đọc sách, một người canh tác một mẫu đất cũng chẳng tốn nhiều thời gian, nếu mỗi ngày dậy sớm hơn một chút là có thể làm xong trước giờ cơm sáng, bây giờ cũng đang là thời điểm cày bừa vụ xuân, khai hoang tạo ruộng quá thích hợp!”

Lưu Học Uyên lại hỏi: “Đi đâu kiếm học sinh chấp nhận vừa đi học vừa làm ruộng bây giờ?”

“Tới huyện thành, vào quán trà quán rượu thả tin tức, ở Thông Thiên Phong ngoại trừ quân hộ thì một nửa còn lại là thường dân, số lượng không thành vấn đề.”

Lưu Học Uyên nêu ra mấy câu hỏi, đều được Lưu Trạm giải quyết dễ dàng trong hai ba câu, hoàn toàn không cho ông cơ hội phản bác.

Sau một hồi do dự, cuối cùng Lưu Học Uyên nói: “Vậy thì chúng ta thử xem, đợi Tống huynh lành bệnh cha đi hỏi ý kiến ông ấy đã.”

Lưu Trạm biết chắc chắn Tống Nghi Quân sẽ không từ chối, bởi vì ngoại trừ việc dạy học ra thì ông ấy còn làm được gì để nuôi con trai nữa đâu?

Nhờ thuốc của Lý đại phu, tình trạng của Tống Nghi Quân cũng đã cải thiện hơn nhiều, miệng vết thương chỗ gãy chân đã bắt đầu kết vảy, chỉ là sức khỏe vẫn còn hơi yếu, nói mấy câu đã thở không ra hơi, Tống Phượng Lâm cả ngày ở bên cạnh chăm sóc cha cũng rất lo lắng.

Xuất phát từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi, Lưu Trạm cố ý lên núi săn gà rừng, bảo Triệu thị hầm cho cha con hai người bọn họ bồi bổ sức khỏe.

Tống Phượng Lâm nhìn Lưu Trạm bưng tới một niêu canh gà, bối rối: “Cái này… nên để lại cho…”

“Ta săn được ba con, mọi người đều có phần.” Lưu Trạm đặt niêu đất xuống bàn, “Trên núi nhiều động vật hoang dã, ngươi không cần cảm thấy khó xử, mau tới đây ăn đi.”

Tống Nghi Quân ngủ rồi, Lưu Trạm múc ra nửa chén canh và đặt một cái đùi gà vào, đưa bát tới trước mặt Tống Phượng Lâm.

“Ngươi quá gầy, tự bản thân mình còn lo chưa xong thì lấy đâu sức chăm Tống thúc thúc?” Lưu Trạm nhét bát vào tay đối phương.

Tống Phượng Lâm hơi xấu hổ, tuy rằng mới quen chưa được bao lâu nhưng Lưu Trạm nhìn ra được thiếu niên này có lòng tự trọng rất cao, nếu hắn còn ngồi ở đây nhất định người ta sẽ ngại nên kiếm cớ cáo từ.

Lưu Trạm vừa đi thì Tống Nghi Quân mở mắt ra, thở dài nói: “Lâm Nhi, nhớ cho thật kỹ, ân tình này về sau cha con chúng ta phải báo đáp lại.”

Lịch sinh hoạt mỗi ngày của Lưu Trạm đều là buổi sáng ăn sáng xong sẽ lên núi, tới giờ cơm trưa mới về, buổi chiều tới thư viện học, học tới chiều tối mới tan, ngoại trừ những khoảng thời gian đặc biệt như vụ mùa hoặc thời tiết xấu ra thì cơ bản mỗi ngày đều như thế.

Lưu Trạm dắt dao găm và lưỡi hái vào thắt lưng, đổ đầy một bình nước.

Mùa xuân, thời điểm vạn vật cùng nhau sống lại chính là lúc săn thú tốt nhất. Lưu Trạm tính nuôi thêm mấy con thỏ ở sau nhà để bán lấy tiền nên mấy ngày nay hắn ra sức tìm ổ thỏ, thậm chí còn tìm được ổ có hơn mười con thỏ con.

Lưu Trạm hô một tiếng, gọi Vượng Tài cùng nhau ra ngoài. Tào Tráng, Tào Minh, Trương Tiểu Mãn và Lý Tiểu Liên đã chờ sẵn.

Về phần Văn Thanh Sơn thì dạo này đang chăm chỉ đọc sách, Lưu Trạm thấy cậu nhóc có mục tiêu muốn tham gia khoa cử nên bảo nó tập trung học hành đi, thỉnh thoảng mới gọi nó đi theo giải sầu.

Trương Tiểu Mãn hỏi: “Thủ lĩnh, hôm nay lại săn gà rừng à?”

Lưu Trạm vừa đi vừa nói: “Đi kiếm thêm mấy cái ổ thỏ nữa, tiện thể tìm xem có mấy con lợn rừng nhỏ nào không.”

Tào Tráng lập tức lên tinh thần: “Thủ lĩnh! Đệ biết chỗ nào có lợn rừng nhỏ, lần trước đệ lên núi đốn củi nhìn thấy ở sườn phía bắc có lợn mẹ dẫn theo một đàn lợn con.”

Lý Tiểu Liên nói: “Lợn rừng mẹ dẫn theo con là lúc hung dữ nhất, chúng ta có bắt nổi không?”

“Ta bảo Vượng Tài đuổi lợn mẹ đi, chúng ta bắt giết nốt mấy con lợn con là được.” Lưu Trạm vuốt đầu của con sói bên cạnh mình.

Tào Minh hưng phấn: “Thủ lĩnh, mẹ đệ lại có thai, người trong thôn nói đệ đệ của huynh sinh ra khỏe mạnh như vậy là nhờ thím Lưu ăn thịt lợn rừng lúc đang mang thai, đệ cũng muốn kiếm ít thịt lợn về phơi khô cho mẹ đệ ăn dần.”

“Không cần lo, chúng ta đã bao giờ săn lợn rừng nhỏ thất bại đâu.” Lưu Trạm không chọn những con lớn mà chỉ chọn những con dưới ba tháng, từ lúc Vượng Tài trưởng thành, lợn rừng ở trên núi gặp không ít tai họa, vừa lúc Tào Tráng biết ở chỗ nào có lợn con, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Tào Tráng cao hứng nói: “Thủ lĩnh, đám lợn rừng nhỏ kia cùng lắm hơn hai tháng tuổi, chỉ cần dẫn được lợn mẹ đi là chúng ta có thể xử lý được cả đàn!”

Lưu Trạm bình tĩnh nói: “Xem tình huống thế nào đã, cứ đặt bẫy trước, đi thôi!”

Lưu Trạm cũng không hành động hấp tấp, phải nội ứng ngoại hợp cùng Vượng Tài, dùng mưu trí thì mới đánh nhanh thắng nhanh được.

Nói đơn giản thì là tìm mấy chỗ đất trũng dễ vào khó ra đào bẫy trước, sau khi Vượng Tài đuổi lợn mẹ đi, nhóm Lưu Trạm lùa lợn con về phía đất trũng, đợi bọn chúng sập bẫy là xong.

Bọn lợn rừng đã xưng vương xưng bá khá lâu ở khu vực xung quanh thôn Thiên Thương này nên không sợ người, chẳng mấy chốc nhóm Lưu Trạm đã tìm được tung tích của đàn lợn kia.

Trải qua nhiều lần thử nghiệm và phối hợp hành động, bây giờ bọn họ đã thuần thục, nhóm Tào Tráng tản ra vây xung quanh đợi chuẩn bị lùa lợn con, Lưu Trạm và Vượng Tài nấp gần hơn, chuẩn bị đuổi lợn mẹ.

Sau khi nhận lệnh của chủ nhân, Vượng Tài xông lên đuổi lợn mẹ, tính khí của nó trời sinh hung hãn, một khi truy đuổi lợn rừng có thể bám riết không tha, con lợn mẹ kia hoảng sợ tìm đường chạy, không rảnh quan tâm đàn con của mình nữa.

Lúc này nhóm Tào Tráng cũng chớp thời cơ hét to dọa lũ lợn con, cả lũ lạc mẹ kêu ầm ĩ.

“Mau! Lùa vào bẫy đi!” Lưu Trạm biết Vượng Tài chỉ có thể câu lợn mẹ đi một khoảng thời gian nhất định mà thôi, bọn họ phải tranh thủ xử lý xong lũ lợn con này nhanh nhất có thể.

Khi lũ lợn con rơi vào bẫy, cả đám lập tức xông tới đập từng con một.

“Mấy con chạy được bỏ đi, mau mang theo mấy con này!” Lưu Trạm không ham chiến, bọn Tào Tráng biết Lưu Trạm giỏi nên không dám cãi lời, lập tức xách mấy con bắt được lên, một mình Lưu Trạm xách hai con, cả đám ba chân bốn cẳng chạy xuống núi, chạy về tới cổng thôn mới dừng lại thở dốc.

Lưu Trạm huýt sáo mấy lần gọi Vượng Tài về, một lúc sau mới thấy Vượng Tài chui từ bụi cây ra, miệng còn đang cạp một con gà rừng.

Bọn Tào Tráng phục sát đất sự dũng mãnh phi thường của Vượng Tài.

Lưu Trạm rút dao găm lột da con gà rừng thưởng cho Vượng Tài, còn xoa đầu nó mấy cái: “Vượng Tài giỏi lắm, về nhà thưởng thêm cho mày thịt heo!”

Đám người ở bên kia cũng đang mừng rỡ.

“Thủ lĩnh! Chúng ta bắt được tổng cộng bảy con lợn con!” Tào Minh cười híp mắt.

Mấy con lợn nhỏ này không khác heo sữa nhà là mấy, nhưng mà so với heo nhà thì thịt chắc hơn nhiều.

Theo lệ thường, Lưu Trạm chia cho mỗi người một con, một mình hắn ba con.

Người nhà họ Lưu đối với chuyện thỉnh thoảng Lưu Trạm xách lợn rừng về cũng không còn thấy lạ nữa, ba anh em Lưu Học Uyên lập tức mài dao chuẩn bị mổ lợn.

Mấy ngày nay tinh thần của Tống Nghi Quân đã tốt lên nhiều, nghe thấy tiếng động tò mò mở cửa sổ ra nhìn thử thì thấy ba con lợn rừng Lưu Trạm săn được, hai cha con giật cả mình, đặc biệt là Tống Phượng Lâm, đôi mắt phượng tròn xoe.

Lưu Trạm rất hưởng thụ sự kinh ngạc của Tống Phượng Lâm, đắc ý nói: “Lần sau ta dẫn ngươi lên núi, trong núi còn có gà rừng thỏ rừng, cực kỳ thú vị.”

Tống Phượng Lâm gật đầu.

Mấy ngày nay quan sát, Lưu Trạm phát hiện Tống Phượng Lâm cơ bản là tích chữ như vàng, hắn rất muốn nói chuyện nhiều hơn với đối phương nhưng mỗi khi nói đều chưa được ba câu đã tắt ngóm.

Ở bên kia Lưu Học Uyên bình tĩnh chỉ huy: “Con lớn nhất ăn một phần, phần còn lại để làm thịt khô, hai con còn lại mai mang xuống huyện bán, tam đệ ngày mai đệ đi đi.”

Lưu Học Lễ vui vẻ đồng ý.

Đêm nay nhà họ Lưu lại được ăn một bữa thịt lợn rừng, bọn trẻ sung sướng nhảy nhót, ngay cả lão thái thái cũng tự mình xuống bếp giám sát, hướng dẫn cách làm thế nào để nấu ngon hơn.

Xong bữa tối hôm đó, Lưu Học Uyên chủ động nói với Tống Nghi Quân chuyện dạy học ở thư viện, Tống Nghi Quân quả nhiên không chút do dự đồng ý, ba anh em nhà họ Lưu rất mừng.

Ngày hôm sau Lưu Học Lễ xung phong nhận việc xuống núi rải tin tức chiêu sinh, Lưu Học Uyên đi tìm ba nhà Tào Văn Trương nhờ hỗ trợ xây nhà.

Khu vực xung quanh thư viện vẫn còn nhiều đất trống, xây thêm hai ba gian nhà nữa là được.

Nghe nói chuẩn bị xây nhà, Tống Nghi Quân đề xuất sau khi xây kí túc xá xong, phần phía tây của tứ hợp viện có thể xây thêm một gian nữa, nâng thêm một bậc cho Chân Tri Đường, dành cho những người đã có công danh đi học. Kiến nghị này được Lưu Học Uyên đồng ý, cũng đặt tên cho phần xây thêm này là Đại Đạo Đường.

Phòng ốc đơn giản nên làm chẳng mấy mà xong, bốn năm người đàn ông trưởng thành cùng xây, mất khoảng bảy ngày dựng xong toàn bộ khuôn, mất thêm hai ngày đắp bùn đất lên tường nữa là có thể vào ở.

Sẵn đợt xây dựng, Lưu Học Uyên quyết định xây thêm cho cha con nhà họ Tống thêm một gian ở trong viện của nhà họ Lưu, kể từ đó, nhà họ Lưu có tổng cộng năm gian nhà.

Năm gian nhà này chỉ có nhà chính và nhà bếp là gần nhau nhất, những gian còn lại đều cách nhau độc lập, trời mưa trời tuyết đi qua đi lại không tiện lắm, Lưu Trạm chỉ huy nhóm đàn em xây mấy cái hành lang gỗ, dùng rơm rạ làm mái, nối năm gian nhà lại với nhau.

Công trường xây dựng khí thế ngất trời. Từ khi nhà họ Lưu bắt đầu xây nhà, mỗi ngày Tống Phượng Lâm đều tới xem, mỗi lần đều do dự không biết có nên hỗ trợ hay không nhưng lại sợ mình không hiểu gì, nhúng tay vào lại thành sai, nên chỉ có thể phụ giúp những công việc bưng bê đơn giản.

Sau khi Lưu Học Lễ đi truyền tin, chưa qua mấy ngày đã có nhà lục tục tìm tới cửa, về sau càng ngày càng nhiều người muốn học nên Lưu Học Uyên phải ra một bài kiểm tra đầu vào.

Học sinh vừa đi học vừa làm ruộng phải thông qua bài kiểm tra nhỏ của Lưu Học Uyên mới được nhận vào học, còn những quy định khác vẫn giữ như cũ như mỗi tháng nghỉ tắm gội ba ngày, vụ mùa lấy ruộng chính làm trọng, và nghỉ học những ngày lễ lớn.

Sức khỏe của Tống Nghi Quân đã gần hồi phục hoàn toàn, mỗi ngày Tống Phượng Lâm cõng cha mình ra sân ngồi phơi nắng hoặc lên lớp giảng dạy, giờ giờ khắc khắc trông bên cạnh, không thể đi đâu.

Lưu Trạm đứng nhìn từ xa, cảm thấy thật đáng tiếc, khi nào mới làm bạn được đây?

Tối đó hắn mất một đêm vắt óc suy nghĩ, vẽ được một bản nháp, trời chưa sáng đã gấp gáp đi tìm cha của Trương Tiểu Mãn.

Trương Phú Sinh ngạc nhiên hỏi: “Cháu muốn làm một cái ghế dựa có gắn bánh xe à?”

Lưu Trạm đáp: “Hai chân Tống tiên sinh không tiện đi lại, nếu có một cái ghế như vậy thì ông ấy có thể đi khắp nơi mà không cần lúc nào cũng phải có người canh bên cạnh nữa.”

Trương Phú Sinh đã hiểu, gật gù: “Bản vẽ này của cháu vẫn còn nhiều chỗ chưa đúng, để ta ngẫm lại rồi cải tiến thêm thử xem, có thể giúp được Tống tiên sinh là chuyện tốt, đương nhiên không thể từ chối.”

Một tháng sau, phần xây dựng thêm của thư viện Vân Trung hoàn thành. Chuyện khai khẩn đất hoang đã báo lên và chọn lựa xong, phần đất hoang của nhà họ Tống phải nằm trong khu vực thôn Thiên Mang nên trước khi làm phải tới đăng ký với bách hộ trưởng ở thôn Thiên Mang đã.

Ngày tiếp theo, Lưu Học Uyên gọi Lưu Trạm đi cùng mình tới thôn Thiên Mang gặp bách hộ trưởng, đăng ký đất hoang cho hai cha con nhà họ Tống. Chân Tống Nghi Quân không tiện nên Tống Phượng Lâm ký tên thay.

Đường núi uốn lượn gập ghềnh, Lưu Học Uyên đi đầu tiên, Tống Phượng Lâm đi giữa, Lưu Trạm theo sau cùng.

Càng lên cao sương mù càng dày, trên đường đi có thể nhìn thấy không ít lều tranh dựng rất tạm bợ.

Thôn Thiên Mang thật sự quá nghèo, trong lòng Lưu Trạm không khỏi thương xót, chỗ đất hoang thế này thì mọi người kiếm đâu được đồ ăn?

Rau dại vỏ cây là một vài thứ có thể ăn cho đỡ đói, nếu nhà bọn họ bị đưa tới thôn Thiên Mang này thì… quả thực không dám tưởng tượng.

Bỗng nhiên Tống Phượng Lâm hơi lảo đảo, Lưu Trạm lanh tay lẹ mắt đỡ lấy người mới không bị ngã.

“Có ổn không đó?”

Tống Phượng Lâm lắc đầu: “Không sao, không cẩn thận bước hụt thôi.”

Lưu Trạm nhìn thấy sắc mặt của đối phương trắng bệch, biết là y lại cố nén trong lòng nên không vạch trần.

Nếu không nhờ nhà họ Lưu tương trợ, cha con Tống Phượng Lâm theo huyện nha sắp xếp đi vào thôn Thiên Mang này, chỉ có đúng một con đường chết.

Dọc đường đi ba người lại im lặng, đi sâu vào thêm chút nữa là tới trung tâm thôn, sở dĩ gọi là trung tâm vì chỗ này có rất nhiều lều tranh, gian nhà duy nhất đắp bùn đất là của nhà bách hộ trưởng.

Lưu Trạm nghe nói Hồ bách hộ của thôn Thiên Mang đắc tội quan lớn nên mới bị sung quân tới đây khai hoang, thôn dân truyền nhau người này không dễ nói chuyện.

“Xin hỏi Hồ bách hộ có ở nhà không?” Lưu Học Uyên đứng ở ngoài cửa lịch sự hỏi.

“Có đây.” Một người đàn ông cường tráng từ bên trong đi ra, mặc quần áo ngắn tay, râu ria đen sì.

Lưu Học Uyên chắp tay thi lễ, nói: “Tiểu dân là Lưu Học Uyên, lần này tới nhà làm phiền là vì muốn đăng ký khai khẩn đất hoang cho cha con nhà họ Tống.”

Trong lòng Lưu Trạm đang nghĩ vị Hồ bách hộ khó tính trong truyền thuyết này liệu có làm khó dễ bọn họ không, ai ngờ Lưu Học Uyên vừa nói xong, Hồ bách hộ chắp tay đáp lễ.

“Hóa ra là Viện trưởng Lưu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, mời tiên sinh vào nhà.”

Quả nhiên, người đọc sách là cao nhất!

“Mẹ nó ơi! Mau pha một ấm trà mang lên!” Giọng Hồ bách hộ rền vang như một cái chuông đồng lớn, làm cho Lưu Học Uyên ngồi ở gần nhất váng hết cả đầu.

Người lớn nói chuyện, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm chỉ yên tĩnh đứng ở bên cạnh làm phông nền.

Hồ bách hộ vừa nghe Lưu Học Uyên trình bày xong mục đích lần này tìm tới của mình đã hào phóng phất tay.

“Đây là việc nhỏ, tiên sinh chỉ cần nói cho tôi biết vị trí đất khai hoang ở đâu, tôi viết vào sổ đăng ký là được. Theo quy định bình thường thì đầu xuân sẽ tổ chức đo đạc lại ruộng đất, lúc đó mới cần chủ hộ ký tên nhận ruộng.”

Đây cũng là để tránh cho nông dân báo sai số lượng, không sợ báo nhiều chỉ sợ báo thiếu, giống như trốn thuế vậy.

Chuyện chính đã xong, Lưu Học Uyên lại ngồi tán gẫu về một số việc nhà linh tinh với Hồ bách hộ thêm một lúc. Đối phương bỗng nhờ vả: “Lưu tiên sinh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi là nông dân chân đất dốt đặc cán mai, nói năng lỗ mãng nên đắc tội quan trên, bị đày tới nơi chim không thèm đẻ này, không biết có ngày thoát ra hay không. Tôi có một đứa con trai, năm nay tròn mười bốn, mong tiên sinh có thể nhận nó làm học sinh, có công việc nặng nhọc gì cứ bảo nó đi làm, muốn đánh muốn chửi cũng tùy tiên sinh.”

Lưu Học Uyên vội chắp tay nói: “Hồ bách hộ nói quá lời rồi. Đã là con trai của Hồ bách hộ thì Lưu mỗ không có lý do gì để từ chối, Lưu mỗ chắc chắn sẽ dốc lòng truyền dạy.”

Hồ bách hộ phấn khởi đứng lên: “Ngày mai tôi sẽ tự mình dẫn con trai tới bái lạy tiên sinh!”

Ồ, chỉ là thu được thêm một thằng đệ nữa mà thôi, Lưu Trạm cười thầm. Quả nhiên dù là ở cổ đại hay hiện đại, giáo viên luôn là nghề được nhiều người tôn kính nhất.

[Hết chương 12]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi