BA NGÀN DẶM LƯU ĐÀY

Ngày hôm sau, mười sáu thiếu niên tụ tập ở cổng thôn chờ Lưu Trạm, mỗi người cầm trong tay một cây giáo cao hơn mình, đỉnh đầu được vót nhọn.

Mười sáu người này được Lưu Trạm lựa chọn kỹ càng mới đến, không chỉ học Tán Đả rất tốt mà quan trọng hơn nữa là rất nghe lời.

“Gần đây có đám lợn rừng nửa tuổi ở khu vực phía bắc hay xuống núi tàn phá hoa màu, vườn nhà Triệu đại nương đã bị phá mất một nửa.” Lưu Trạm nói.

“Ngoài ruộng lúa ra thì vườn tược cũng là mạng sống của chúng ta, tai họa đang ập xuống nhà Triệu đại  nương, lần sau sẽ đến lượt nhà chúng ta, cho nên đàn lợn rừng này chúng ta bắt buộc phải trị được, các đệ ai sợ thì bây giờ rút lui vẫn kịp!”

Mười sáu thiếu niên không một ai lùi bước.

“Không sợ!”

“Bọn đệ không sợ!”

“Thủ lĩnh! Bọn đệ luyện tập nhiều ngày như vậy mục đích là để giết lợn rừng!”

“Đúng! Đệ muốn giết lợn rừng mang về cho mẹ đệ ăn!”

“Đúng đúng!”

Lưu Trạm hài lòng gật đầu: “Đi thôi! Xuất phát!”

Vượng Tài nhanh nhẹn nhất, lập tức phi thẳng về phía trước.

Dọc đường lên núi, nhóm thiếu niên không hề đi lung tung mà xếp thành một hàng ngay ngắn.

“Ngươi muốn giết lợn rừng to à?” Tống Phượng Lâm tò mò hỏi.

“Đặt bẫy trước, vây lợn rừng lại rồi cùng nhau tấn công.” Lưu Trạm giải thích.

Chiêu này Lưu Trạm đã dùng không ít lần, chẳng qua đối tượng không còn là lợn rừng chưa cai sữa nữa mà mục tiêu lần này chuyển sang những con lợn đã được nửa tuổi, có tính công kích không nhỏ.

Đương nhiên Lưu Trạm cũng không nóng đầu đến mức tay không đi giết lợn rừng, cây giáo trong tay nhóm thiếu niên chính là vũ khí mà hắn chuẩn bị.

Chẳng mấy chốc đoàn người đã đến chỗ khu đất ở gần ruộng vườn nhà Triệu đại nương. Bốn phía bị lợn rừng dẫm nát, cỏ bị xới tung lẫn lộn với bùn, nhìn thấy dấu chân lợn rừng rõ ràng đi về phía ruộng, đủ hiểu tình trạng nhà Triệu đại nương thảm cỡ nào.

Tống Phượng Lâm lại hỏi: “Ngươi muốn đặt bẫy thế nào? Chỗ này địa thế trống trải, lợn rừng có thể chạy khắp bốn phương tám hướng, chẳng lẽ đào hố ôm cây đợi thỏ, không đến nỗi bị động vậy chứ?”

“Đương nhiên là không rồi, đệ đứng nhìn đi.” Dứt lời, Lưu Trạm quay lại phất tay với nhóm đàn em, “Đi thôi! Dựng rào chắn!”

Nhận được mệnh lệnh, nhóm thiếu niên chui vào trong bụi cỏ kéo ra từng mảnh hàng rào gỗ, sau đó ghép lại với nhau tạo thành một cái bẫy hình vòng cung lớn.

Dùng cái này bao vây chẳng phải là một cái bẫy lớn dễ vào khó ra sao? Tống Phượng Lâm còn tưởng là ôm cây đợi thỏ, không ngờ là bắt ba ba trong rọ.

“Nhớ cho kỹ, các đệ ba người một nhóm, nhìn thấy lợn rừng mắc bẫy không được hành động đơn độc, nhược điểm của lợn rừng là vùng cổ, cố gắng dùng giáo đâm thẳng vào cổ nó.” Lưu Trạm liên tục dặn dò, sau khi xác định tất cả đều hiểu và ghi nhớ mới quay đi.

“Tào Minh và Tiểu Liên theo ta vào rừng xua lợn rừng, Đại Tráng, đệ chỉ huy nhóm còn lại thủ ở đây, nhớ là không được mất tập trung!”

Tào Tráng lớn tiếng đáp vâng.

“Đệ tránh ra đằng xa kia đi, cẩn thận đừng để lợn rừng làm bị thương.” Cuối cùng Lưu Trạm dặn Tống Phượng Lâm.

Tống Phượng Lâm hiểu, tự giác tìm một vị trí an toàn cho mình ở bên ngoài hàng rào.

Lưu Trạm huýt sáo gọi Vượng Tài, dẫn nó cùng Tào Minh và Lý Tiểu Liên, ba người một sói đi vào rừng.

Nhân vật chính truy đuổi lợn rừng chính là Vượng Tài, ba người nhóm Lưu Trạm phân tán ra các phía, phụ trách đảm bảo đám lợn rừng sẽ chạy vào trong bẫy.

Vượng Tài là một tay săn lợn rừng giàu kinh nghiệm, vừa vào đã tìm ngay được một đàn.

Đàn lợn rừng kia bị Vượng Tài đuổi, kêu éc éc ầm ĩ, lớn tầm khoảng bốn, năm tháng, toàn thân béo mập, chắc là nhờ đã được ăn không ít rau ngon.

Lưu Trạm, Tào Minh, Lý Tiểu Liên khua khoắng cây giáo trong tay, vừa khua vừa la hét, dọa đàn lợn chạy về phía bẫy. Trong cơn hoảng loạn, bọn chúng ào tới như một cơn gió, cứ thế đâm đầu vào hàng rào.

“Các huynh đệ, lên!!!”

Nhóm thiếu niên còn lại thi nhau cầm giáo đâm vào đàn lợn, mấy nhát đâm vào lưng gần như vô dụng, không đau không ngứa, may có Tào Tráng thân thủ tốt nhất, đâm thẳng vào yết hầu, đàn lợn đang kêu ầm ĩ dần dần trở nên im ắng.

Cả đám hưng phấn hò reo vui mừng.

Lưu Trạm quát: “Kéo lợn qua một bên, ai về vị trí người nấy!”

Nhóm thiếu niên răm rắp nghe lời, lập tức làm việc rồi về lại thành từng nhóm ba người như phân chia ban đầu.

Lưu Trạm hài lòng gật đầu, dẫn Vượng Tài một lần nữa đi vào rừng cây.

Lợn rừng ở núi Tề Vân thực sự rất nhiều, nói đi đâu cũng gặp chẳng phải nói quá, mỗi lần Vượng Tài vào rừng tìm lợn rừng rất ít khi thất bại.

Rất nhanh lại có thêm một đàn lợn rừng choai choai nữa lao ra.

Đàn lợn này rõ ràng lớn hơn và hung hãn hơn ban nãy, gặp ba người xua đuổi thậm chí không trốn mà còn phản công, có con còn vật lộn với Vượng Tài, Lưu Trạm chớp thời cơ đâm vào chân mấy con.

Lý Tiểu Liên không nói hai lời, mạnh tay đâm vào phần bụng đám lợn, ấy thế mà bọn chúng vẫn ngang ngược tránh né, Lưu Trạm muốn đâm vào yết hầu nhưng bị bọn chúng liên tục tránh được.

“Đuổi theo!”

Ba người lại chia nhau ra chặn đường, thỉnh thoảng Vượng Tài cũng nhào lên cắn một phát, chính nó cũng bị chạy vào trong bẫy, đàn lợn này lúc rơi vào bẫy cơ bản đã bê bết máu khắp người, không còn năng lực phản kháng quá mạnh nữa.

Liên tiếp săn được hai đàn lợn rừng, nhóm thiếu niên ngày càng hưng phấn.

Lưu Trạm siết chặt cây giáo trong tay, hô: “Lại đến nữa!”

Giống loài này sinh sản cực kỳ nhanh, một con lợn mẹ có thể đẻ được mười mấy lợn con, lợn con được khoảng hai tháng là bắt đầu mọc răng nanh, có tính công kích. Bọn chúng cái gì cũng ăn, từ quả dại đến hoa màu gia cầm, khiến cho những người nông dân cực kỳ căm ghét.

Hai ba người lớn mạnh khỏe hợp lực với nhau căn bản không thể bắt được, cũng may nhờ có Lưu Trạm không ngừng nghiên cứu thử nghiệm, lại có một nhóm thiếu niên đoàn kết luyện tập nên mới gặt hái được thành tích như hôm nay.

Tống Phượng Lâm đứng xem từ đầu đến cuối, trong lòng chấn động.

Thực ra hôm nay là lần đầu tiên Lưu Trạm thử săn lợn rừng to hơn một chút, biểu hiện của tất cả mọi người đã làm hắn hài lòng.

Vượng Tài săn giết đỏ cả mắt, thời gian đi vào rừng cây lâu hơn những lần trước, Lưu Trạm huýt sáo mấy lần cũng không gọi được nó ra.

Lưu Trạm thầm nghĩ tên nhóc này chẳng lẽ lại nhàm chán chạy lung tung đi chơi rồi? Cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện này.

Trong lúc Lưu Trạm đang do dự không biết có nên đi vào rừng tìm Vượng Tài không thì phía bụi cây đằng xa có động tĩnh, thậm chí là động tĩnh không hề nhỏ!

Lưu Trạm giật mình.

Nói thì lâu mà xảy ra thì nhanh, một con lợn mẹ to bự đang nổi giận đùng đùng lao ra, đuổi theo Vượng Tài.

Một câu “đệt mợ” Lưu Trạm còn chưa kịp chửi thì con lợn mẹ đã vọt tới trước mặt, đằng sau có hai con lợn con, hóa ra mấy con giết được ban nãy đều là con của nó.

Lúc này chạy trốn cũng không kịp nữa, con lợn mẹ đang nổi cơn tam bành lên rồi, không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Lưu Trạm nhanh chóng hạ quyết định: “Chạy vào bẫy!”

Ba người chạy như bay, Vượng Tài chạy còn nhanh hơn.

Tào Tráng nhìn thấy bọn họ, lẩm bẩm: “Ơ? Sao đã về rồi? Lợn rừng đâu?”

Đúng lúc này, trong rừng truyền ra tiếng hét: “Một con lợn rừng cực to!”

Con lợn mẹ lao cùng ba người ra khỏi rừng cây, nhóm thiếu niên đang đứng đợi vô thức hít vào một hơi khí lạnh.

Không nằm ngoài dự đoán của Lưu Trạm, chẳng một ai lùi bước.

“Lợn to tới!”

“Xông lên!!!”

Tào Tráng hưng phấn hô: “Tao và nhóm thủ lĩnh giết lợn mẹ! Bọn mày nhớ giết hai con nhỏ!”

Con lợn mẹ phi vào trong hàng rào, càng tấn công loạn cả lên, Lưu Trạm hiểu rõ đạo lý bắt giặc phải bắt tướng, hai con nhỏ không đáng để hắn bận tâm, chỉ cần tập trung vào con to là được!

Lưu Trạm siết chặt ngọn giáo gỗ trong tay, tàn nhẫn tấn công con lợn mẹ, đâm trái đâm phải.

Giáo gỗ đâm lên phần da dày thịt béo gần như không hề hấn gì, Tào Tráng và Lý Tiểu Liên tuy tấn công con lợn nhưng trên người cũng dính không ít máu, vẫn may chỉ là những vết thương nhỏ không đáng ngại.

Mãi không diệt được con lợn, Lưu Trạm càng không rảnh để ý đến tình hình chiến đấu của nhóm thiếu niên còn lại với hai con lợn con, lúc này trong mắt hắn chỉ có con lợn mẹ đang kêu gào và thở hổn hển.

Đầu giáo gỗ chưa đủ nhọn và cứng để xuyên qua người nó, Lưu Trạm dứt khoát bỏ cây giáo đi, rút con dao ở bên hông ra.

Con dao này là cha Tào Tráng âm thầm làm riêng cho hắn, nông dân không thể tàng trữ vũ khí riêng, Tào Thiết chỉnh sửa từ dao đốn củi, kiểu dáng tinh xảo, sức sát thương cũng cao.

Tấn công bằng giáo là tầm xa, khoảng cách tương đối an toàn, bây giờ Lưu Trạm đổi sang dùng dao, chỉ có thể cận chiến tầm gần, hắn cần phải đâm một nhát trí mạng.

Lưu Trạm đương nhiên sẽ không xúc động tấn công ngay mà ra lệnh: “Đại Tráng! Đâm vào mắt của nó!”

Trong nhóm thiếu niên, thân thủ của Tào Tráng là tốt nhất, bốn người còn lại phụ trách làm hao sức con lợn. Tào Tráng lựa thời cơ đâm mù hai mắt của nó, con lợn hoảng loạn liên tục húc đầu vào hàng rào.

Cái hàng rào này bẫy lợn nhỏ thì dư dả nhưng lợn to thì hơi đơn sơ, húc mấy cái quả nhiên hàng rào bị gãy thành một lỗ hổng, mà phương hướng lại nhắm thẳng về phía Tống Phượng Lâm!

Sự việc xảy ra quá nhanh, Tống Phượng Lâm nào đã gặp phải tình cảnh này bao giờ, sững sờ không biết phải chạy về đâu, Lưu Trạm không chút do dự nhào tới, hiện trường nhốn nháo hỗn loạn, tiếng lợn tru tréo vang cả một mảnh rừng.

Cả người Lưu Trạm toàn là máu, không biết là máu của hắn hay của con lợn, hắn liên tục tìm cách tấn công yết hầu con lợn nhưng lại bị nó tránh được.

Toàn bộ nhóm thiếu niên cũng chạy tới hỗ trợ, bao vây tấn công con lợn to, hẳn là hai con nhỏ đã bị giết rồi.

Trên mặt Lưu Trạm toàn là mồ hôi, hắn cần phải kết thúc ngay, càng kéo dài thời gian thể lực càng tiêu hao, mọi người cũng sắp không kiên trì nổi nữa rồi.

Cuối cùng hắn cũng vật được con lợn nằm ngửa, một dao đâm thẳng vào họng nó rồi rút ra, máu bắn tung tóe.

Con lợn mẹ ngã xuống nhưng vẫn giãy giụa, hồi lâu sau mới bất động, Lưu Trạm nằm sõng soài ra đất, tay chân dang thành hình chữ đại (大) thở dốc.

Tống Phượng Lâm bị dọa ngây người, nhìn thấy Lưu Trạm nằm xuống, vội vàng chạy tới chỗ hắn: “Có bị thương không?”

Đám thiếu niên cũng thi nhau hỏi: “Thủ lĩnh! Thủ lĩnh! Huynh không sao chứ!?”

Lưu Trạm cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, thều thào đáp: “Nước…”

“Mau đi lấy nước cho thủ lĩnh!”

Một thiếu niên rút túi nước ra đưa tới, Tống Phượng Lâm nhận lấy, nâng đầu Lưu Trạm lên, cẩn thận đút nước cho hắn.

Lưu Trạm tu một hơi hết nửa túi mới cảm thấy sống lại rồi.

“Đỡ ta dậy.”

Lưu Trạm ngồi dậy tự ổn định lại, nhìn nhóm thiếu niên một lượt, không có ai tự ý đi lấy lợn, tất cả đều đang đợi hắn lên tiếng.

Thu hoạch lần này rất khả quan, đặc biệt là con lợn mẹ kia.

Lưu Trạm nói: “Tất cả lợn rừng sẽ mổ bụng chia luôn ở đây, mang xuống núi phải hạn chế để người khác nhìn thấy, chúng ta săn được tổng cộng bao nhiêu con không được nói cho bất kỳ ai, nếu ai nói ra thì lần sau đừng theo ta lên núi nữa.”

Nhóm thiếu niên vội vàng gật đầu hứa hẹn, bọn chúng biết đây chính là cảnh cáo, phải tuyệt đối giữ bí mật!

Lưu Trạm nói tiếp: “Lần vây săn này Tào Tráng, Lý Tiểu Liên, Tào Minh, Chu Tử Minh, Vi Thành Quý dũng mãnh nhất, xuất lực nhiều nhất, mỗi người được hai con, còn lại mỗi người một con, con lợn mẹ của ta, mọi người có ý kiến gì không?”

Nhóm thiếu niên đồng thanh đáp không, Tào Minh còn bổ sung: “Thủ lĩnh! Con lợn mẹ đương nhiên là của huynh rồi!”

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

Lưu Trạm biết càng đông người càng bị chia nhỏ nhưng người ta thường nói không sợ chia ít chỉ sợ chia không đều, hắn cũng không muốn tham lam quá, mất khéo nhiều hơn được.

“Nội tạng thưởng cho Vượng Tài.” Lưu Trạm quay sang nói với Lý Tiểu Liên, “Tiểu Liên, lát nữa đệ cầm phần của mình về đưa riêng cho mẹ, phơi khô mang xuống huyện bán lấy tiền, ăn cơm cứ ăn chung như bình thường.”

“Cảm ơn đại ca!” Lý Tiểu Liên xúc động nói.

Lưu Trạm đưa dao cho Tào Tráng mổ lợn, nhóm thiếu niên cũng xúm lại hỗ trợ.

Trong lúc không có ai để ý, Lưu Trạm nhỏ giọng thì thầm bên tai Tống Phượng Lâm: “Bả vai ta bị trật khớp rồi.”

Cái gì?! Tống Phượng Lâm sợ tới mức suýt nhảy dựng.

“Không sao, lát nữa bảo Đại Tráng cõng ta tới nhà Trương đại phu là được, đệ phải giữ bí mật giúp ta.” Lưu Trạm cười hì hì, dáng vẻ hoàn toàn không giống như trong người đang bị thương.

Tống Phượng Lâm tức giận: “Nhưng bộ dạng ngươi thế này về nhà có trốn được Lưu tiên sinh không?”

Lưu Trạm xuýt xoa vì đau: “Đương nhiên không thể cứ vậy mà về, lát nữa phải tới chỗ suối rửa mặt chải đầu qua một lượt đã.”

Nhóm thiếu niên chia lợn xong, hớn hở xuống núi ai về nhà nấy, anh em nhà Tào Tráng Tào Minh và Lý Tiểu Liên ở lại cuối cùng, nghe nói Lưu Trạm bị thương, ai cũng lo lắng không thôi, vội cõng Lưu Trạm ra suối rửa mặt rồi xuống núi đi tìm Trương đại phu.

Tào Minh và Lý Tiểu Liên mang lợn về nhà họ Lưu trước, chỉ nói Lưu Trạm đi cùng Tống Phượng Lâm, lát nữa về sau, người nhà họ Lưu cũng không hỏi thêm nhiều, có lợn nên bắt đầu bận rộn mổ xẻ phân chia.

Lão thái thái làm chủ, cắt mấy miếng vừa nạc vừa mỡ ăn ngay, còn lại treo lên bếp hun thành thịt khô, phần của Lý thị nghe con trai nói cũng dùng tất cả làm thịt khô.

Lúc này, ở nhà Trương đại phu truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

“Mới bao tuổi đã đi săn lợn rừng?! Cháu nhìn vết thương trên người mình mà xem!” Trương đại phu vừa xoa bóp cho Lưu Trạm vừa lải nhải.

Lưu Trạm nhăn nhó: “Aaaa, nhẹ chút nhẹ chút! Trương gia gia, cháu có mang theo một ít thịt lợn cho ông nhắm rượu mà, ông không thể nhẹ tay hơn chút được à?!”

Trương đại phu nói: “Vết bầm này dùng lực nhẹ làm sao khỏi được? Không làm cháu đau thì khéo ngày mai cháu lại lên núi quậy phá, vết thương này phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng, nghe rõ chưa? Trừ phi cháu không muốn dùng cánh tay này nữa!”

Lưu Trạm gật đầu, liên tục đáp vâng.

Trương đại phu kê một ít thuốc cho Lưu Trạm, Tống Phượng Lâm phụ trách cầm thuốc, Tào Tráng cõng Lưu Trạm.

Lưu Trạm vốn định đường hoàng đi về, không ngờ lại bị Trương đại phu ra tay tàn nhẫn làm cho nằm sấp, bộ dạng này của hắn về nhà không bị thẩm vấn mới lạ.

Nhìn thấy Lưu Trạm nằm bẹp trên giường, Lưu Học Uyên đen mặt trừng hắn, Triệu thị thì cuống quýt đi sắc thuốc.

“Con lợn rừng kia nhìn không lớn lắm, tại sao con lại bị thương?” Lưu Học Uyên hỏi thẳng vào vấn đề.

Lưu Trạm chưa kịp trả lời Lưu Học Uyên đã nói tiếp: “Vậy chắc là lợn to nhưng đã bị xẻ ra rồi đúng không?”

Lưu Trạm: “……”

Đúng là không ai hiểu con trai bằng cha.

Lưu Học Uyên lười để ý thằng con lì lợm của mình, ông quay sang nói với Tống Phượng Lâm: “Phượng Lâm, thằng nhãi này không biết nặng nhẹ, cháu đừng có lên núi phá phách với nó, ngày mai theo ta tới thư viện đi.”

Tống Phượng Lâm đáp: “Bọn cháu đã làm Lưu thúc thúc lo lắng rồi.”

Tâm trạng của Lưu Trạm lúc này đúng là một lời khó nói hết. Bà xã tới tay lại bị vuột mất! Hắn vất vả hao hết tâm trí kéo người theo bên cạnh mình, cha hắn chỉ dùng một câu đã giữ người ở lại thư viện mất toi.

Còn suy nghĩ của Lưu Học Uyên lúc này lại là thằng con nhà mình không cứu được nữa rồi, không thể làm liên lụy tới con trai của Tống Nghi Quân, trước khi ra khỏi phòng ông không quên hạ lệnh cấm túc với Lưu Trạm, đóng cửa ăn năn trong một tháng, không được ra khỏi nhà!

Những ngày bị cấm túc nhàm chán cỡ nào khỏi phải nói.

Bước vào vụ thu hoạch chính mùa thu, toàn bộ nhà họ Lưu đều ra đồng, thư viện Vân Trung cũng ngừng dạy học.

Nhân lúc phần lương thực ở đất khai hoang vẫn chưa thu hoạch được, nhóm học sinh ở gần về nhà hỗ trợ công việc thu hoạch trong nhà, một số ít học sinh xa nhà ở lại hỗ trợ nhà họ Lưu.

Năm nay có nhiều người làm nên mười hai mẫu đất nhà họ Lưu thu rất nhanh, thóc thu được rải ra sân phơi, bận rộn xong hết thảy cũng là lúc nhiệt độ ở núi Tề Vân đang dần hạ xuống.

Ở trong phòng, Triệu thị và Lưu Học Uyên bàn bạc một số chuyện lặt vặt.

“Tướng công, lương thực thu được năm nay nhiều hơn năm ngoái một ít, tổng cộng được mười sọt gạo tinh, trong nhà kho vẫn còn tám sọt thô lương chưa ăn hết, đều là lương thực ngày thường chúng ta tích cóp được. Tôi lo nhà chúng ta ăn toàn gạo tốt sẽ khiến người ngoài để ý, cơm mỗi ngày đều trộn thêm thô lương, vậy mà trong nhà kho vẫn còn khá nhiều thô lương.”

Triệu thị vừa may quần áo vừa nói chuyện phiếm.

“Mẹ và lũ trẻ được ăn tinh lương nên khí sắc đã tốt lên nhiều, không còn yếu ớt xanh xao nữa, ai cũng hồng hào khỏe mạnh, đặc biệt là mấy đứa cháu gái càng thêm xinh đẹp, mẹ cũng rất vui mừng.”

“Phu nhân, vất vả cho bà rồi.” Lưu Học Uyên ôm con trai nhỏ, dịu dàng nhìn Triệu thị.

Triệu thị lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Không vất vả, bây giờ cuộc sống nhà chúng ta đã tốt hơn, vụ thu hoạch năm nay tôi cũng không cần xuống ruộng nhiều, học sinh của ông đều là những đứa trẻ ngoan, vừa học vừa làm mấy việc linh tinh trong nhà, đốn củi gánh nước cho gà cho thỏ ăn bọn họ đều làm hết, thực sự rất chăm chỉ.”

Lưu Học Uyên gật đầu. Nhóm học sinh vừa đi học vừa đi làm gia cảnh đều bần hàn, nếu thư viện Vân Trung không chiêu thêm học sinh vừa đi học vừa làm ruộng thì cả đời này bọn họ chỉ có thể cắm mặt xuống đất, bởi vậy ai cũng rất quý trọng cơ hội được đi học này.

“À đúng rồi, phu nhân…” Lưu Học Uyên bỗng nhớ ra, “Lúc trước không có thời gian để ý tới chuyện hôn sự của bọn nhỏ, nếu qua thêm mấy năm nữa mà cuộc sống vẫn ổn định thì dần tính tới chuyện này cũng không muộn.”

Triệu thị đồng ý: “Tôi biết rồi. Mấy ngày trước bà mối trong thôn có tới làm mai cho Trạm Nhi, lúc ấy tôi đã từ chối, địa vị quân hộ thấp kém nhưng chưa đến đường cùng tôi cũng không muốn Trạm Nhi cưới một cô nương có xuất thân quá thấp làm vợ.”

Vợ chồng hai người nói sang chuyện khai khẩn đất hoang, Triệu thị nhớ ra thêm một chuyện: “Không lâu nữa là có thể thu hoạch ở phần đất khai hoang, tôi thấy sản lượng không tồi, đều là nhờ nhà họ Tào kéo sang cho một xe phân để chăm bón, tới lúc đó lượng thô lương trong nhà sẽ càng nhiều thêm.”

Triệu thị dừng động tác may vá, nói tiếp: “Tôi muốn lấy một ít mang đi bán, mua vải vóc bông gòn làm quần áo mùa đông cho cả nhà, cha con Tống tiên sinh cũng cần thêm hai bộ đồ mới, bây giờ bọn họ vẫn đang mặc đồ cũ của ông và Trạm Nhi, cứ mặc mãi như vậy cũng không tốt.”

Lưu Học Uyên gật đầu: “Phu nhân lo toan thật chu toàn, tôi cưới được bà làm vợ đúng là phước đức ba đời.”

Triệu thị cười nói: “Tôi chỉ cầu mong một nhà chúng ta được bình an.”
[Hết chương 15]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi