BA NGÀN DẶM LƯU ĐÀY

Người nhà họ Lưu mất tổng cộng ba ngày để sửa sang lại toàn bộ hai gian nhà tranh thành một nơi có thể sinh sống.

Đống rơm lợp lại mái nhà đều là hỏi mượn của thôn dân, cộng thêm sự hướng dẫn nhiệt tình của thôn dân, chỉ mất một ngày đã sửa xong.

Lớp bùn trát mặt tường ngoài cũng đã được đắp lại, Lưu Trạm dẫn theo ba đứa nhỏ tới hỗ trợ, chẳng cần quan tâm đẹp hay xấu, chỉ cần đủ kín để gió lạnh không lùa vào, yên ổn trải qua mùa đông là được rồi.

Ba vị phu nhân cũng đã dọn dẹp xong từng gian phòng, tạm thời chưa có chăn bông, cũng may là đốt lửa được cho giường đất nên không bị lạnh, nhưng mai mốt trời lạnh thêm thì chưa biết thế nào.

Ngày thứ tư, ba anh em dẫn theo Lưu Trạm đi xem phần ruộng mà họ được chia.

Vì phần ruộng này được Phái huyện lệnh trực tiếp chia cho nên hiện tại đang trồng sẵn lúa rồi, thêm nửa tháng nữa là có thể thu hoạch, tiết kiệm được không ít công sức cho người nhà họ Lưu.

Không chỉ vậy, sau khi thu hoạch, ngoại trừ phần thuế nộp lên và hạt giống để dành cho năm sau, phần còn lại vẫn đủ cho bọn họ ăn. Thêm chỗ lương thực Phái huyện lệnh cấp cho, chỉ cần ăn tiết kiệm một tí là mùa đông này bọn họ không phải lo chuyện bị cạn kiệt lương thực, xem như là một tin tốt ngoài dự kiến.

Ăn xong bữa tối, ba anh em Lưu Học Uyên ngồi bàn bạc với nhau, Lưu Trạm cũng ở bên cạnh tham dự.

Lưu Học Uyên nói: “Ta nghe thím Trương nhà hàng xóm nói núi Tề Vân khoảng tháng mười là bắt đầu vào mùa đông, tuyết lạnh và đóng băng ngàn dặm, chúng ta cần phải chuẩn bị thật tốt cho mùa đông này mới được.”

Tam đệ Lưu Học Lễ nói: “Chúng ta không một xu dính túi, chuẩn bị tốt thế nào bây giờ? Hiện tại trong nhà chỉ có bốn bức tường và một cái giường, đến chăn cũng không có, đâu thể đi tìm bà con hàng xóm mượn chăn được cơ chứ?”

Nhị đệ Lưu Học Dật cười khổ: “Áo bông trên người chúng ta còn chẳng đủ dày, nếu rét đậm hơn thì không biết phải làm thế nào…”

Ba người thở dài, chẳng biết phải làm sao.

Lưu Trạm thì không, hắn bỗng nhiên nhớ ra rơm rạ cũng có thể chống lạnh, nói: “Thím Trương nói với con là có thể trải rơm rạ lên giường cho bớt lạnh, sẽ thoải mái hơn nếu chúng ta kiếm được mấy miếng vải cũ, may lại thành chăn rồi lót rơm bên trong.”

“Chúng ta không có tiền mua vải mới, lấy ít lương thực đổi vải cũ với người khác cũng được, có thể đổi thêm một ít đồ dùng sinh hoạt, dù sao trên núi cũng có rau dại, chúng ta có thể đi kiếm rau dại nếu thiếu.”

Chăn bông rất đắt, bốn phòng bốn giường, chiếu theo tình trạng hiện tại của nhà họ Lưu thì xoay kiểu gì cũng không mua nổi.

Nhưng nếu đổi lấy vải thô cũ thì rẻ hơn nhiều, may vá thêm vào nữa là được, ở giữa lót rơm rạ, chẳng phải đã thành chăn bông rồi sao? Cần nữa thì kiếm thêm nhiều củi gỗ, cùng lắm thì nung giường đất xuyên suốt cả một mùa đông.

Đề nghị của Lưu Trạm rất nhanh được tiến hành. Ba vị phu nhân cùng Lưu Trạm đi đổi vải, nghe nói đổi vải cũ lấy lương thực, rất nhiều người đồng ý, chỉ là đổi với lượng lương thực nhiều ít như thế nào thì ba vị phu nhân chưa xác định được.

Lương thực quý giá hơn vải cũ nhiều, đời trước Lưu Trạm không có sở trường gì đặc biệt, ngoại trừ đánh nhau ra thì chính là đàm phán, không thiếu cách luồn lách qua mặt người ngoài.

Vải càng đẹp càng to càng đắt, thôn dân cũng không lập tức lấy đâu ra được miếng vải tốt như thế, vì vậy Lưu Trạm đổi lấy vải cũ vụn vặt, đổi cả kim chỉ, chén bát thìa đũa thùng gáo cũng đổi hết.

Hắn bốc lương thực trong túi, bốc nhiều là nhiều mà bốc ít là ít, tay hắn nhỏ nên tính ra bốc cũng chẳng được bao nhiêu, thôn dân nhìn hắn tuổi còn nhỏ, trong nhà đang gặp khó khăn nên cũng không tính toán quá chi li.

Lưu Trạm dùng một đấu lương thực đổi về được một đống đồ lớn, có vải mới vải cũ, còn đổi được không ít đồ dùng sinh hoạt.

Ba vị phu nhân và lão thái thái thuần thục chuyện may vá, chỉ mất hai ngày đã may xong mấy cái chăn, lại mang đi giặt giũ sạch sẽ, tuy vá nhiều mảnh vải lại với nhau nên nhìn không đẹp lắm nhưng tốt xấu gì cũng được ngủ ấm rồi.

“Mấy cô nhà họ Lưu ơi, chúng tôi lên núi hái rau dại, mấy cô đi không?”

Sáng sớm hôm sau, có một người phụ nữ rủ theo một nhóm người lên núi, lúc đi ngang qua nhà họ Lưu người kia đứng ở cổng gọi với vào hỏi, vị này cũng chính là vị đã cho bọn họ cái thùng nước.

Lưu Trạm gần như đáp lại ngay lập tức: “Nhà cháu có đi, thím Trương ơi thím chờ một lát!”

Ba anh em sáng sớm đã đi cùng những nông dân khác ra đồng, đừng tưởng lúa sắp chín nên cứ mặc kệ nó là được, vẫn cần phải có người chăm sóc, nhổ cỏ bắt sâu đuổi chim mỗi ngày.

Có thôn dân tốt bụng nhắc nhở, mười mẫu ruộng này chính là mạng sống của người nhà họ Lưu, lương thực của mùa đông trông cậy hết vào đó! Ba anh em không thể ngồi không, lập tức đi cùng các nông dân khác ra đồng chăm sóc lúa.

Cuối cùng chỉ có Lưu Trạm và Triệu thị cùng nhau lên núi, Ninh thị nói đang nhiễm phong hàn nên cần nghỉ ngơi, Phương thị nói là muốn ở nhà chăm sóc mẹ chồng.

Triệu thị dùng một ít vải dư may thành một cái khăn trùm đầu, buộc gọn tóc lại, sau mấy ngày nghỉ ngơi thích nghi, tinh thần đã vực lại không ít.

Dọc đường đi Lưu Trạm cẩn thận nhớ kỹ đường lên núi, nhóm phụ nữ hái cái gì bọn họ cũng hái theo cái đó, ban đầu Triệu thị hơi lạc lõng, dần dần mới có thể tám chuyện được với mọi người.

Nhóm phụ nữ thấy Triệu thị gần như chẳng biết gì về mấy cái này, mồm năm miệng mười thi nhau chỉ dẫn.

Thím Trương là người nhiệt tình nhất, kéo Triệu thị đi phân biệt từng loại rau dại: “Đây là địa y, nhìn nó hơi bẩn nhưng rửa sạch rồi nấu món gì cũng ngon, ăn không hết có thể phơi khô để dành ăn dần.”

“Cô xem, đây là nấm, loại màu trắng không ăn được, loại màu vàng đất thân mảnh như thế này là ăn được, còn đây là tỏi rừng, có thể trộn chung với cơm ăn luôn, còn đây là rau ngọt, vị ngọt ăn rất ngon, vận khí của chúng ta hôm nay không tồi, gặp được không ít loại rau dại ăn được.”

Lưu Trạm và Triệu thị cẩn thận đi theo thím Trương phân biệt rau dại, một khắc cũng không dám phân tâm, đặc biệt là Lưu Trạm, nghe cực kỳ nghiêm túc, nhỡ ăn sai rồi ngộ độc thức ăn ở cổ đại này là toi luôn.

Thím Trương lại nói: “Đầu tháng sau là có thể thu hoạch lúa, thóc thu được gọi là tinh lương, thóc đó không thể cứ vậy mà ăn, nếu ăn luôn thì sẽ không đủ lương thực cho một năm, cô có thể mang thóc đó xuống huyện đổi sang thô lương, một đấu tinh lương đổi được ba đấu thô lương*, làm vậy thì cả nhà mới có thể ăn no.”

(*Thô lương là lương thực phụ như ngô, khoai, sắn, đậu…, phân biệt với tinh lương là lương thực chính như gạo, bột mì…)

Thím Văn cũng nói: “Với lại toàn bộ khoảng đất trước nhà đều là của nhà mình hết, không đủ lớn để trồng lương thực nhưng vẫn có thể trồng rau xanh củ cải, trong nhà cũng không cần lo thiếu rau ăn nữa.”

Thím Tào cũng nói: “Đúng vậy, thổ sản trên núi có theo mùa, không phải lúc nào cũng có mà ăn đâu, rau dại chung quy ăn không ngon bằng rau xanh, tôi thấy miệng ăn nhà cô cũng không tính là nhiều, trẻ nhỏ và phụ nữ ăn không nhiều mấy, không giống nhà lão Ngưu kia, bảy tám tên nhóc mới lớn đòi cơm, ông bà Ngưu gần như sầu lo mỗi ngày.”

Một vị thím khác nói: “Chờ vụ thu hoạch qua, đàn ông trong nhà có thể xuống huyện tìm việc làm, kiếm thêm chút bạc cũng tốt.”

Nhưng mà trong lòng Lưu Trạm hiểu rõ, tìm việc làm kiểu đó chắc chắn không kiếm được bao nhiêu tiền, một ngày chủ thuê cho được mấy đồng là tốt lắm rồi.

Huyện Võ Nguyên không lớn, đương nhiên việc cũng không nhiều, chủ thuê và người làm công cơ bản đều quen biết nhau, một người xa lạ tới muốn tìm được việc làm tốt là rất khó.

Huống chi ba anh em nhà họ Lưu chỉ là người học văn, sức khỏe không đảm bảo, tiền kiếm không được bao nhiêu cơ thể lại yếu đi, lựa chọn làm thuê ngắn hạn này ngay lập tức bị Lưu Trạm gạch bỏ.

Nhóm phụ nữ đang nói chuyện say sưa, đột nhiên Lưu Trạm chen vào một câu: “Xin hỏi các thím, trên núi có thú hoang để săn không ạ?”

Mọi người đồng loạt sửng sốt, thím Trương vội nói: “Trên núi đương nhiên có rất nhiều thú hoang, chỉ là trên núi này có một con lợn rừng làm vua, cực kỳ hung hãn. Ngọn núi này là đất của nó, đàn ông trong thôn hồi còn trẻ cũng lên núi săn thú nhưng sau khi xuất hiện con lợn rừng đó, mỗi lần lên núi là lại có người bị thương, thợ săn ban đầu sống ở đây cũng bởi vì đấu không lại con lợn rừng mà chuyển đi nơi khác.”

Thím Văn phụ họa: “Trong thôn chúng ta có vài người là quả phụ, chính là bị con lợn rừng này làm hại, bách hộ trưởng từng tới xin huyện lệnh hỗ trợ, trên huyện phái hơn một trăm người tới bao vây tiêu diệt nhưng cũng không bắt được, người già đều nói là con lợn rừng kia đã thành tinh rồi, không dễ đắc tội.”

Thím Trương lại nói: “Chúng ta hái ít rau dại ở bìa rừng thì không sao nhưng không thể lên núi một mình, mỗi ngày con lợn rừng kia sẽ đi tuần núi, nếu bị nó phát hiện có khi còn bị ăn thịt!”

Các bà các thím nói càng ngày càng ảo diệu, Triệu thị nghiêm khắc dặn dò Lưu Trạm không được lên núi một mình, Lưu Trạm dở khóc dở cười, hắn có phải thằng ngốc đâu, điều kiện cơ thể hiện tại của hắn lấy đâu ra khả năng đánh thắng được một con lợn rừng cơ chứ?

Nhóm phụ nữ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thời gian trôi nhanh, mọi người cùng trở về thôn trước giờ cơm trưa.

Thấy Triệu thị mang rau dại về, Phương thị ra hỗ trợ rửa rau, Ninh thị nghe thấy động tĩnh cũng từ trong nhà chầm chậm đi ra.

Lưu Trạm xuống phòng bếp thì thấy cơm trưa không nấu, nước cũng không ai xách, hôm qua hắn dùng lương thực đổi về một cái lu cũ, hiện tại lu vẫn trống không, Phương thị và Ninh thị cứ vậy mà nằm cả một buổi sáng!

Một cơn giận dữ bốc lên trong đầu hắn, nếu không phải bận tâm đến bối phận lớn nhỏ, hắn thật sự muốn đi qua tát cho mỗi người một cái để hai vị phu nhân tỉnh táo lại!

Lưu Trạm nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chỉ có thể nói với Triệu thị: “Cha và nhị thúc tam thúc hẳn là rất đói rồi, bữa trưa chúng ta phải mang ra đó cho bọn họ, nhưng mà bây giờ cơm vẫn chưa có, sợ là nấu không kịp.”

Ninh thị yếu ớt nói: “Em vẫn đang bị chóng mặt, vốn định đi múc nước nấu cơm nhưng không động đậy nổi.”

Phương thị trực tiếp hơn: “Em không biết nấu cơm……”

Lão thái thái trong phòng đang ôm Đạm Nhi bốn tuổi ngủ trưa, càng không thể nhúng tay.

Cho nên… nếu Lưu Trạm và Triệu thị không trở lại, mấy người này chọn nằm yên chết đói luôn?

Lưu Trạm không muốn nói thêm mấy lời vô nghĩa, nhanh chóng xách thùng nước ra suối múc nước về.

Bữa trưa có món địa y, nấm và rau dại nấu lẫn lộn, hôm qua bọn họ dùng lương thực đổi được một ít muối, một đấu lương thực đổi được ba thìa muối, thật sự rất đắt.

Triệu thị không dám cho nhiều, trong nhà cũng không còn đồ gì khác, chỉ có mỗi nồi canh nhạt nhẽo, cơm thô lương ăn cũng không ngon bằng gạo tinh, nấu lên có cảm giác nửa chín nửa sống.

Lão thái thái và hai vị phu nhân ăn không biết mùi vị gì, vừa ăn hốc mắt vừa đỏ lên, nhìn dáng vẻ chắc là lại đang nhớ về cuộc sống trong quá khứ.

Lưu Trạm khó chịu, tự hắn đi rửa sạch mấy nhánh tỏi rừng, trộn vào cơm ăn hai ba miếng cho xong, sau đó hắn thu dọn chén bát và chủ động xung phong đi đưa cơm cho ba anh em đang làm việc ở ngoài ruộng, tiện thể muốn làm quen thôn xóm.

Thôn Thiên Thương nằm sâu trong rừng núi bao la, nơi dựng nhà tập trung ở một đoạn sườn núi bằng phẳng, những chỗ khác đều là triền núi dốc được khai thác làm ruộng bậc thang.

Khắp thôn Thiên Thương cơ bản đều là ruộng đất của quân nhân, chỉ có một số ít là ruộng riêng của những nhà có gia cảnh tốt hơn một chút như Trần bách hộ.

Dọc đường đi, đồng ruộng hai bên đường không thiếu bóng dáng bận rộn của nông dân, có già có trẻ có nam có nữ, mấy đứa nhỏ bốn năm tuổi hỗ trợ bắt sâu cũng có.

Mười mẫu ruộng của nhà họ Lưu, đối với các quân hộ khác của thôn Thiên Thương mà nói tính là khá nhiều, đồng nghĩa với việc lương thực thu hoạch được cũng nhiều, bao nhiêu người cầu còn không được.

Nhưng đối với nhà họ Lưu mà nói, ba anh em không thể chăm sóc hết nổi mười mẫu ruộng, lúc Lưu Trạm đến bọn họ mới chỉ xử lý được hai mẫu trong vòng một buổi sáng.

Lưu Trạm đứng dưới gốc cây gọi ba người qua ăn cơm.

Lưu Học Uyên nói: “Buổi chiều phải gọi cả nhóm phụ nữ tới hỗ trợ mới được, châu chấu nhiều vô kể, không nhanh chóng bắt hết đi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thu hoạch, ta thấy ở nơi này đàn ông phụ nữ đều làm việc, chẳng mấy ai coi trọng lễ nghĩa, chung quy vẫn phải tập trung vào lương thực.”

Tam đệ Lưu Học Lễ gật đầu đồng ý, Lưu Học Dật nói: “Đại ca nói đúng, nhưng mà phụ nữ trong phủ chúng ta… toàn là người chưa từng làm việc nhà nông, không biết có làm được hay không…”

Lưu Học Uyên bất đắc dĩ nói: “Không được cũng phải được, mười mẫu ruộng này là của nhà chúng ta, chỉ có chăm sóc tốt mới được ăn no, thân phận mặt mũi để ý làm gì? Chỉ có sống sót mới chờ được đến ngày quay trở về.”

Lưu Trạm ở bên cạnh nghe, lập tức âm thầm bật ngón cái cho Lưu Học Uyên, thật may là vẫn còn người hiểu rõ.

Lưu Học Dật cười khổ: “Nhà chúng ta còn có thể quay về sao?”

Lưu Học Uyên nói: “Mấy vị đường thúc đường bá không bị liên lụy, mặc dù ở dưới triều của tân đế chúng ta khó có thể quay lại nhưng chờ đến khi con trai của tân đế đăng cơ, gia tộc nhất định sẽ nghĩ cách giúp chúng ta khôi phục lại nguyên quán, huống chi còn có các nhạc phụ có thể trợ lực.”

Thực ra Lưu Học Uyên cũng không chắc lắm, lời này của ông chẳng qua chỉ là khích lệ mọi người mà thôi.

Lưu Trạm thầm tính toán trong lòng, đương kim hoàng đế thọ nhất khoảng tầm 60 tuổi, bọn họ chỉ cần kiên trì được khoảng hai ba mươi năm, kiểu gì cũng có ngày xoay người được, không suy xét cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho con cháu!

Sau khi Lưu Đồng Hòa qua đời, trong nhà do Lưu Học Uyên đứng đầu, hai người em trai đều nghe theo quyết định của anh cả.

Dâu cả Triệu thị không phản đối, cầm theo một ít đồ rồi đi cùng Lưu Trạm và Lưu Học Uyên.

Dâu út Phương thị ban đầu còn giận dỗi, Lưu Học Lễ khuyên bảo một hồi, sau cũng chịu đi theo, chỉ có dâu hai Ninh thị, sau khi Đào Nhi qua đời, suốt ngày mơ màng hồ đồ.

“Hu hu, sao mệnh tôi lại khổ thế này? Đào Nhi, sao con không mang mẹ con theo cùng luôn? Mẹ không muốn sống nữa, mấy ngày này thật không thể sống nổi!”

Lưu Học Dật mới nói dẫn ra ruộng Ninh thị đã sụp đổ khóc lóc kêu la, bộ dạng đau khổ vật vã, Lưu Học Dật nào dám bức ép nữa, chỉ có thể khuyên bảo mấy câu rồi dẫn theo hai đứa nhỏ ra ruộng hỗ trợ.

Núi Tề Vân năm nay thời tiết tốt, sinh ra châu chấu cũng nhiều, tuy chưa đến mức thành nạn châu chấu nhưng nếu mặc kệ thì cũng tốn kém không ít lương thực.

Lưu Trạm vừa bắt châu chấu vừa nghĩ, hôm nay rau dại hắn và Triệu thị hái được có thể ăn cùng lắm trong ba ngày, ba ngày sau trong nhà lại hết đồ ăn, bởi vậy hắn và Triệu thị mỗi buổi sáng phải đi cùng các thím trong thôn lên núi, hái nhiều một chút còn để dành cho mùa đông.

Chưa kể chỉ ăn rau xanh thôi cũng không được, nếu quanh năm suốt tháng không được ăn mặn, sức khỏe của người nhà họ Lưu không thể so được với những người nông dân địa phương, sớm muộn gì cũng không trụ nổi.

Lưu Trạm không biết gia cảnh của những nông dân cùng thôn như thế nào nhưng mấy ngày qua tiếp xúc với thím Trương và mọi người, hắn thấy là cơ bản đều nghèo như nhau, đều là không ăn nổi một miếng mỡ heo và muối.

Sáng sớm ngày tiếp theo, trời còn đang tờ mờ sáng thím Trương đã tới gọi Triệu thị cùng nhau lên núi.

“Trạm Nhi, sáng sớm trên núi rất lạnh, con đừng đi nữa.” Triệu thị thấy Lưu Trạm cũng dậy theo, đi qua giúp hắn búi lại tóc và mặc thêm quần áo.

Một nhà họ Lưu vẫn mặc quần áo vải thô mà Phái huyện lệnh phát cho, mỗi người một bộ nhiều hơn cũng chẳng có, đầu mùa đông mặc còn tạm, bây giờ trời đã lạnh thêm, không còn đủ giữ ấm nữa, Triệu thị nhìn con trai của mình vất vả mà xót xa..

Lưu Trạm ấm lòng vô cùng, cầm tay Triệu thị: “Con không lạnh, đi một lúc là ra mồ hôi ngay thôi.”

Đời trước mẹ của Lưu Trạm bỏ nhà đi khi hắn còn rất nhỏ, hắn đã sớm quên dáng vẻ của người phụ nữ đó như thế nào, sống lại đời này, hắn có hơi xấu hổ với tình thương của mẹ của Triệu thị, vẫn chưa thích ứng nhưng lại cực kỳ quý trọng.

Trong khi hai vị phu nhân còn lại của nhà họ Lưu đang oán than và tiếc nuối thì chỉ có Triệu thị yên lặng làm việc, yên lặng chăm sóc chồng và con trai mình, chưa hề có một câu oán giận.

Lưu Trạm ghi tạc trong lòng, nếu hắn không giúp Triệu thị chia sẻ một ít gánh nặng thì cả cái nhà này có thể đè bà suy sụp.

Hôm nay lên núi Lưu Trạm không đi cùng mọi người, hắn đã học xong cách phân biệt rau dại nên thường tự đi một mình khắp nơi, đương nhiên là cũng không đi quá xa, Triệu thị vẫn luôn trông chừng hắn một khắc không rời.

Lưu Trạm cõng một cái sọt, vừa đi vừa hái, chốc lát đã đầy được nửa sọt.

Bỗng hắn nghe thấy tiếng nước, vội vàng dựng lỗ tai lên định vị, đằng sau hai gian nhà của bọn họ cũng có một dòng suối nhỏ chảy ra từ một khe nứt trên đá nhưng chẳng thấy có con cá nào.

Hắn đã sớm nghĩ tới chuyện lội suối bắt cá nhưng bất hạnh là không quen đường núi nên không biết mạch suối chính ở đâu, hôm nay cuối cùng cũng tìm được, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Tranh thủ lúc Triệu thị và thím Văn đang nói chuyện, Lưu Trạm lén lút rời đi, theo tiếng động tìm được dòng suối.

Dòng suối trước mặt không quá lớn, có thể nhìn thấy lòng suối, Lưu Trạm còn nhìn thấy mấy con cá nhỏ đang bơi.

Với kích cỡ suối này thì không thể bắt được cá lớn nhưng dù sao nhỏ cũng là thịt! Bắt mấy con cá nhỏ nấu cùng rau dại là được một nồi canh cá rồi, không tồi không tồi!

Lưu Trạm không chần chừ, cởi giày xắn ống quần, đổ tạm rau lên một phiến đá, lấy cái sọt xuống suối bắt cá.

Nước suối lạnh thấu xương, với thân hình gầy gò của Lưu Trạm, chân hắn vừa chạm nước đã lạnh đến mức muốn nhảy tưng tưng lên nhưng cái lạnh này không thể ngăn cản được quyết tâm muốn ăn thịt của hắn.

“Trạm Nhi! Trạm Nhi!” Khoảng một nén nhang sau Triệu thị quay đầu lại đã không nhìn thấy Lưu Trạm đâu, bà vẫn cho rằng đứa nhỏ luôn đi theo sau, bây giờ bỗng nhiên không thấy nữa, nhất thời vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, giọng nói cũng run rẩy.

Thím Trương biết người nhà họ Lưu là thế gia trong kinh thành, kỹ năng sinh tồn kém hơn những đứa trẻ trong thôn nên vội vã hỗ trợ tìm kiếm.

“Con ở đây!” Lưu Trạm hưng phấn hô lên.

Lúc này Triệu thị đã bật khóc rồi.

“Bên kia có một con suối, con đi bắt cá.” Lưu Trạm dốc sọt đổ ra, dưới đất là khoảng bảy tám con cá nhỏ đang vùng vẫy, còn có mấy con ốc to bằng đầu ngón tay.

Triệu thị vẫn khóc không dừng được, bà cảm thấy thật có lỗi với con trai.

Lưu Trạm khẽ vuốt lưng bà an ủi, muốn nói gì đó nhưng sợ nói sai nên không dám mở miệng.

Người nhà họ Lưu tối nay cuối cùng cũng được ăn mấy miếng thịt từ lúc ra khỏi ngục giam đến giờ.

Triệu thị rán mấy con cá thơm lên rồi bỏ vào nấu canh cùng nấm và địa y, hầm nhừ đến cả xương cũng ăn được.

Canh cá không có mùi tanh, chỉ có vị thơm ngon, đến lão thái thái ghét canh rau dại nhất cũng uống thêm hai bát.

Tuy canh cá rất ngon nhưng sau khi ăn xong Lưu Học Uyên vẫn dạy bảo Lưu Trạm, lần sau không được đi bắt cá nữa.

Nước suối kia rất lạnh, nếu bị ốm thì chỉ có mất mạng thôi, cũng không biết nông sâu, dòng chảy của nó như thế nào, nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ? Lưu Học Uyên và Triệu thị thành thân mười bốn năm chỉ có một mình Lưu Trạm là con trai nên rất coi trọng thằng nhỏ.

Nói nhiều đến mức Lưu Trạm phải liên tục đảm bảo cho đến tận khi đi ngủ, ngày hôm sau nhân lúc Triệu thị không để ý hắn lại lẻn đi bắt cá, có lúc còn bắt được tận mười mấy con, bắt thêm được cả ít ốc.

Lưu Học Uyên nói mãi vẫn vô dụng, Triệu thị thì không quản được, nhiều ngày liên tục được ăn canh cá, khí sắc của người nhà họ Lưu từ từ tốt lên, dần dần Lưu Học Uyên cũng không nói nữa, mỗi ngày chỉ dặn dò nhất định phải chú ý an toàn.

Cứ như vậy, người nhà họ Lưu bận rộn cho đến tận vụ mùa thu hoạch, đêm trước khi thu hoạch, Trần bách hộ sai người tới đưa nông cụ cho bọn họ, thực ra là nên đưa sớm nhưng nhiều khả năng là Trần bách hộ muốn ra oai phủ đầu, cố ý kéo dài cho tới lúc trước khi thu hoạch mới đưa.

Ba anh em nhà họ Lưu không để bụng, ngày hôm sau cả nhà ra ruộng thu hoạch, Ninh thị vẫn không ra khỏi cửa như cũ, cũng không muốn làm việc nhà.

Không còn cách nào, Triệu thị chỉ có thể chạy qua chạy lại hai đầu, Lưu Học Uyên tuy không nói gì lúc đó nhưng mỗi đêm Lưu Trạm vẫn nghe được tiếng cha mình an ủi động viên Triệu thị.

Vào mùa thu hoạch, Trần bách hộ cũng bận, cả ngày ra đồng đốc thúc nhóm quân hộ làm việc, gặt lúa, phơi thóc, toàn bộ đều tiến hành ngay dưới mí mắt của Trần bách hộ, bận rộn thêm một tháng nữa mới coi như kết thúc.

[Hết chương 3]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi