BA NGÀN DẶM LƯU ĐÀY

Đầu xuân, Đại Sở tuyên bố đại quân 50 vạn binh của mình đã xuất phát, đầu tháng tư lục tục đi đến bến đò Lộc Minh ở Bắc Cương.

Trương Thái Ninh nói xong, các tướng lĩnh sôi nổi gật đầu phụ họa: “Kế này rất ổn thỏa.”

Bến đò của huyện Lộc Minh là nơi phù hợp để đại quân qua sông nhất, càng đi về hướng núi Tề Vân địa thế hai bờ Hoàng Xuyên sẽ càng hiểm trở, dòng nước càng chảy xiết. Để đảm bảo an toàn cho bến đò huyện Lộc Minh, binh lực của sáu huyện Sầm Châu sẽ tập trung trước ở Bút Giá Lĩnh.

(trung trướng)

Chỉ huy 5 vạn binh mã của sáu huyện Sầm Châu là một tướng lĩnh tên là Phương Thố. Phương Thố là bộ hạ cũ của gia tộc họ Nhan, năm năm trước đã từng đắc tội gia chủ họ Nhan lúc đó là Nhan Khải Lượng nên bị cách chức, sau đó lại nhờ gia tộc của mình, tiếp tục nhậm chức hiệu úy ở Sầm Châu. Lần này nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy nên được thăng một bậc quan lên lang tướng lục phẩm, dẫn đầu binh mã của sáu huyện Sầm Châu.

“Thủ lĩnh, Phương tướng quân đang điểm danh chuẩn bị xuất chiến, sao huynh vẫn còn nằm ở đây?” Sắc mặt Tào Tráng như đưa đám chạy tới báo tin, quả nhiên sau đó ở trong doanh nổi lên tiếng kèn. Phương Thố, cháu trai Phương Thụy và phó tướng Trần Khánh Khôn được lệnh dẫn 5000 binh mã đi chặn đường quân Yến.

Phương Thố từng vài lần giao chiến với quân Yến nên có kinh nghiệm, cũng coi như là một lão tướng thực chiến, khuyết điểm duy nhất là tuổi đã cao, râu tóc chuyển sang màu trắng hết rồi, lần này ông ta xin được ra trận là để vạch đường cho con cháu trong tộc. Con trai Phương Huy và cháu trai Phương Duệ đều nhậm chức hiệu úy dưới trướng của ông, chỉ cần lần này xuất chinh đại thắng, gặt hái được chiến công là sẽ kiếm được một chức quan.

Bảo vệ bến đò Lộc Minh, mọi người đều biết là có thể lập công lớn nên tranh nhau đi cướp, nịnh bợ Phương Thố, chỉ có Lưu Trạm là nhìn thấu được.

Người đàn ông gật đầu, chỉ vào bọn Tào Tráng: “Đây là những huynh đệ dưới trướng ngươi à?”

Binh lính của Lưu Trạm mỗi người đều cao hơn bảy thước, cơ thể rắn chắc, tinh thần sung mãn, được ăn bánh bao và thịt khô, quan trọng hơn nữa là tuổi đời còn rất trẻ, một nhóm toàn người trẻ tuổi!

Bút Giá Lĩnh, quân doanh Sầm Châu.

(*nhất mạch tương thừa: chỉ mối quan hệ kế thừa tư tưởng, hành động hoặc học thuyết. Nhất mạch: cùng hệ, cùng dòng; tương thừa: tiếp tục, kế thừa)

Các tướng quân hoặc trầm mặc tự hỏi hoặc nhìn vào hư vô, dường như không có ai bắt sóng được ánh mắt chờ mong của Đại hoàng tử.

Lưu Trạm nằm ở sườn núi, ngậm trong miệng nhánh cỏ dại, ngâm nga một điệu nhạc pop thịnh hành đời trước, tâm trạng không được tốt cho lắm.

(*nhất mạch tương thừa: chỉ mối quan hệ kế thừa tư tưởng, hành động hoặc học thuyết. Nhất mạch: cùng hệ, cùng dòng; tương thừa: tiếp tục, kế thừa)

Bến đò của huyện Lộc Minh là nơi phù hợp để đại quân qua sông nhất, càng đi về hướng núi Tề Vân địa thế hai bờ Hoàng Xuyên sẽ càng hiểm trở, dòng nước càng chảy xiết. Để đảm bảo an toàn cho bến đò huyện Lộc Minh, binh lực của sáu huyện Sầm Châu sẽ tập trung trước ở Bút Giá Lĩnh.

“Thủ lĩnh, Phương tướng quân đang điểm danh chuẩn bị xuất chiến, sao huynh vẫn còn nằm ở đây?” Sắc mặt Tào Tráng như đưa đám chạy tới báo tin, quả nhiên sau đó ở trong doanh nổi lên tiếng kèn. Phương Thố, cháu trai Phương Thụy và phó tướng Trần Khánh Khôn được lệnh dẫn 5000 binh mã đi chặn đường quân Yến.

Dứt lời, Trương Thái Ninh cũng đứng dậy đi luôn, không quay đầu lại.

Đầu xuân, Đại Sở tuyên bố đại quân 50 vạn binh của mình đã xuất phát, đầu tháng tư lục tục đi đến bến đò Lộc Minh ở Bắc Cương.

Quân doanh Sầm Châu đóng ở vùng Bút Giá Lĩnh, xung quanh toàn là rừng rậm. Bến đò Lộc Minh nằm ở khe núi giao nhau giữa Bút Giá Lĩnh và bình địa Phù Dung. Bút Giá Lĩnh dựa lưng vào núi Tề Vân, bình địa Phù Dung tiếp giáp với bình nguyên Thương Hà, chỉ có thể tấn công quân Yến từ phía bình địa Phù Dung.

Trương Thái Ninh vốn đang tức giận, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ vừa kiếm được một món hời của Phương Thố, sắc mặt ngày càng đen. Chỉ với cái cơ thể gầy còm già nua yếu ớt này của Phương Thố mà cũng được làm tướng quân du kích ra trận giết địch? Không thể làm gương cho binh lính thì làm tướng quân du kích kiểu gì?

Phương Thố sớm đã bố trí không ít bẫy rập ở trong mấy khe núi, ông ta không có ý định giao chiến chính diện với quân Yến, chủ yếu toàn chờ quân Yến tiến vào khe núi rồi mới ra lệnh cho con cháu thân tín dẫn binh đi đánh lén. Quân Yến không am hiểu đánh dã chiến trong núi, mỗi lần Phương Thố phái binh đánh lén đều dễ dàng đắc thủ.

Nói xong, Đại hoàng tử hưng phấn nhìn chư tướng.

Trương Thái Ninh đột nhiên xuất hiện làm cho Phương Thố trở tay không kịp, một tướng quân cấp cao sao tự dưng lại hạ mình đi tới một doanh trại cấp thấp như thế này?

Chiến công này như từ trên trời rơi xuống, binh quan từ lớn đến nhỏ trong doanh ra sức nịnh bợ Phương Thố và con cháu thân tín của ông ta, chỉ có Lưu Trạm không thích lượn lờ trước mặt Phương Thố, thậm chí còn đóng quân thủ hạ của mình ở vị trí cách doanh trướng trung tâm Nói chuyện phiếm thêm mấy câu nữa rồi người đàn ông dẫn binh lính của mình rời đi, ánh mắt Lưu Trạm trở nên sâu hơn, mặc dù lúc đầu không nhìn ra được ngay nhưng lúc này hắn cũng đã phát hiện chút gì đó, nếu hắn đoán không nhầm thì vị vừa rồi… Lưu Trạm mỉm cười, rất nhiều khả năng không phải chỉ là tình cờ gặp gỡ.(trung trướng) xa nhất về phía bắc.

Ngoại hình của Chu Thiền làm Lưu Trạm bất ngờ hơn, thậm chí còn nhớ tới mấy câu miêu tả Viên Thiệu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa: “Thân cao mạo vĩ, hàng bước có uy, hào kiệt cái thế”. Chưa bàn đến tài năng của Chu Thiền, riêng ngoại hình thôi cũng đã đủ rất thuyết phục nhóm quan binh bên dưới rồi.

Phương Thố nào dám cãi lời,  vội vàng sai phó tướng đi lấy.

Tào Tráng, Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý và Trương Tiểu Mãn, ai cũng lo lắng sốt ruột.

Sắc mặt của Đại hoàng tử đúng là càng thêm khó coi: “Đại Sở chúng ta là một đất nước rộng lớn vĩ đại, sao có thể làm ra hành động của tiểu nhân như thế!”

Người đàn ông lại gật đầu: “Không tồi.”

Lưu Trạm nói: “Uống rượu vào lá gan phình to ra nhưng thần trí lại không còn tỉnh táo, sợ là có chín cái mạng cũng không đủ dùng.”

Lưu Trạm ngồi dậy, hất cằm ý bảo bọn họ ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Ta hỏi các đệ, lần này quân Sầm Châu bảo vệ bến đò Lộc Minh thành công thì bên trên sẽ khen thưởng ai?”

Lưu Trạm ngồi dậy, hất cằm ý bảo bọn họ ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Ta hỏi các đệ, lần này quân Sầm Châu bảo vệ bến đò Lộc Minh thành công thì bên trên sẽ khen thưởng ai?”

Lý Tiểu Liên đáp: “Đương nhiên là Phương tướng quân rồi.”

Phương Huy, Phương Duệ vội vàng khuyên giải an ủi, nói rất nhiều lời hay mới giúp Phương Thố bình tĩnh lại, dù sao tuổi cũng đã cao rồi, nhỡ xảy ra chuyện gì trong khi bọn họ còn chưa đứng vững được gót chân thì tất cả những cố gắng trước mắt đều trở thành bọt nước.

Lưu Trạm gật đầu: “Không sai, ít nhất sẽ thăng quan thêm một bậc.”

Lưu Trạm nhẫn nại hướng dẫn: “Ta thường xuyên nói với các đệ, làm việc gì cũng phải suy nghĩ, phải thông qua vẻ bề ngoài nhìn thấu bản chất bên trong.” Một câu rất “triết học” của thế kỷ 21 này làm cho mấy hán tử thô kệch xoắn hết cả não, mày nhíu chặt.

Tào Tráng nóng ruột: “Thủ lĩnh, vậy thì chúng ta hẳn là càng phải chủ động xin ra trận, để cho Phương tướng quân nhìn thấy năng lực của chúng ta!”

Tào Tráng nóng ruột: “Thủ lĩnh, vậy thì chúng ta hẳn là càng phải chủ động xin ra trận, để cho Phương tướng quân nhìn thấy năng lực của chúng ta!”

Người kia lại hỏi: “Thủ hạ của ngươi có bao nhiêu người?”

Lưu Trạm nhẫn nại hướng dẫn: “Ta thường xuyên nói với các đệ, làm việc gì cũng phải suy nghĩ, phải thông qua vẻ bề ngoài nhìn thấu bản chất bên trong.” Một câu rất “triết học” của thế kỷ 21 này làm cho mấy hán tử thô kệch xoắn hết cả não, mày nhíu chặt.

Người đàn ông lại nói: “Ta không tin, uống rượu tăng thêm can đảm ra trận, trong doanh của người sao có thể không có nổi một bình rượu chứ?”

Phương Thố từng vài lần giao chiến với quân Yến nên có kinh nghiệm, cũng coi như là một lão tướng thực chiến, khuyết điểm duy nhất là tuổi đã cao, râu tóc chuyển sang màu trắng hết rồi, lần này ông ta xin được ra trận là để vạch đường cho con cháu trong tộc. Con trai Phương Huy và cháu trai Phương Duệ đều nhậm chức hiệu úy dưới trướng của ông, chỉ cần lần này xuất chinh đại thắng, gặt hái được chiến công là sẽ kiếm được một chức quan.

Bảo vệ bến đò Lộc Minh, mọi người đều biết là có thể lập công lớn nên tranh nhau đi cướp, nịnh bợ Phương Thố, chỉ có Lưu Trạm là nhìn thấu được.

Ra khỏi khu vực doanh trại của Lưu Trạm lại là một cảnh tượng khác, binh lính già trẻ tạp nham, tác phong lộn xộn y như những gì Trương Thái Ninh đã lường trước. Ông ta cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng Phương Thố lại còn đang mở tiệc ở đại trướng khiến ông ta nháy mắt nổi trận lôi đình.

Nước Sở tuyên bố xuất 50 vạn binh, theo những gì Lưu Trạm quan sát mấy ngày nay thì con số thực tế xấp xỉ khoảng 30 vạn.

“Nếu các đệ là Phương tướng quân, cơ hội lập công dễ dàng này sẽ để cho con cháu của mình hay là cho dăm ba người ngoài không có quan hệ gì? Còn nữa, thời điểm xin ban thưởng sẽ viết tên con cháu thân tín của mình hay là viết tên những người như chúng ta?”

Lý Tiểu Liên hơi nhụt chí: “Bọn đệ cũng rõ mà, chỉ là nghĩ có lẽ Phương tướng quân sẽ nhìn trúng đại ca, dù sao thì đại ca tuổi còn rất trẻ mà đã làm huyện úy rồi.”

Nhóm của Lưu Trạm toàn những người mới mười tám mười chín tuổi, còn trẻ chung quy vẫn thiếu hiểu biết và thiếu kinh nghiệm, Lưu Trạm thầm nghĩ một tướng lĩnh vì tư lợi như Phương Thố đời nào chịu đề bạt những người thế hệ sau như họ?

“Hiện tại chúng ta đang trốn ở trong núi, khống chế được các con đường đi qua khe núi, quân Yến không chiếm được lợi thế nhờ ưu thế về vị trí địa lý chứ chẳng phải nhờ Phương Thố dụng binh như thần. Mấy ngày nữa đại quân sẽ tới nơi, chờ đại quân qua sông chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào bình nguyên Thương Hà giao tranh chính diện với quân Yến.”

Tiếp đó là một loạt nghi thức cưỡi ngựa xem hoa, tuyên đọc thánh chỉ, giết bò lợn tế trời, cuối cùng là màn kịch điểm danh từng tướng lĩnh.

Lưu Trạm nghiêm mặt nói: “Phương Thố dùng người thiên vị, có công sẽ đề tên con cháu mình, nếu gặp nạn chắc chắn sẽ tìm kẻ chết thay, những tên ngốc bây giờ hận không thể làm cho Phương Thố nhớ kỹ mình sau này sẽ trở thành kẻ chết thay cho con cháu thân tín của Phương Thố.”

Trương Thái Ninh vừa đi, Phương Thố tức giận mắng to: “Đồ mãng phu thô lỗ! Khinh nhà ông đây đúng không? Ông mà là người của dòng chính họ Phương thì mày còn lâu mới dám kiêu ngạo kiểu đó!”

Người đàn ông nhướng mày: “Ngươi tên là gì?”

Sắc mặt của Lưu Trạm cực lạnh: “Chúng ta chỉ có 3000 người, đây là nền móng cơ bản nhất của chúng ta, sao có thể xông ra làm bia đỡ đạn cho người khác? Lúc này tốt nhất cứ trốn càng xa càng tốt, các đệ nhớ dặn dò thủ hạ của mình, ngày thường nhớ khiêm tốn một chút.”

Tào Tráng, Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý và Trương Tiểu Mãn, ai cũng lo lắng sốt ruột.

Lúc Trương Thái Ninh bước ra khỏi hàng lĩnh mệnh, sắc mặt đen thui, nếu không nhờ những phó tướng xung quanh kịp thời xoa dịu thì sợ là đã bùng nổ ngay tại chỗ rồi.

Đội quân này của Sầm Châu chắp vá từ các huyện, lung tung hỗn tạp, chưa kể Phương Thố còn là một tướng lĩnh tạm thời mới được bổ nhiệm, quan binh không quen biết lẫn nhau, tướng quân cũng không quen biết cấp dưới, toàn bộ quân Sầm Châu giống như một cái bè năm bảy mảnh.

Lúc này, ở trung trướng.

Phó tướng Triệu Ngọ Quang khuyên nhủ: “Tướng quân ngôn từ cẩn thận, trong doanh nhiều người nhiều miệng, nhỡ đâu những lời này bị truyền tới tai đại tướng quân…”

Cho đến nay Lưu Trạm mới chỉ tham gia duy nhất một cuộc họp ở trung trướng vào ngày đầu tiên tập hợp đóng quân, từ đó về sau chỉ có con cháu thân tín của Phương Thố mới được gọi đi tham dự, một tướng quân dùng người thiên vị rõ ràng như vậy thật khiến cho Lưu Trạm mở rộng tầm mắt, chỉ có thể thở dài cảm thán quả nhiên là cấp dưới của họ Nhan ngày xưa, nhất mạch tương thừa*.

Lưu Trạm mang theo rất nhiều thịt lợn khô, hắn không hề keo kiệt, lấy ra thêm ít nữa tiếp đón người đàn ông và binh lính đi cùng.

“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi, phương án nào được thực hiện Đại hoàng tử sẽ ra quyết định sau.” Cuối cùng, Chu Thiền đứng ra hòa giải.Đầu xuân, Đại Sở tuyên bố đại quân 50 vạn binh của mình đã xuất phát, đầu tháng tư lục tục đi đến bến đò Lộc Minh ở Bắc Cương.Nhóm của Lưu Trạm toàn những người mới mười tám mười chín tuổi, còn trẻ chung quy vẫn thiếu hiểu biết và thiếu kinh nghiệm, Lưu Trạm thầm nghĩ một tướng lĩnh vì tư lợi như Phương Thố đời nào chịu đề bạt những người thế hệ sau như họ?Tướng lĩnh nghe được tên mình thì bước lên khấu tạ Đại hoàng tử, nhóm Lưu Trạm đứng xa tít tắp, nhìn về phía đài điểm danh chỉ thấy những hình bóng mơ hồ, chờ mãi cuối cùng Lưu Trạm cũng mang máng nghe thấy tên của Phương Thố.Lưu Trạm ngẩng đầu, nhìn thấy người mới tới là một người đàn ông cao to mặt đầy râu ria, trên thân mặc áo giáp màu bạc, Lưu Trạm tưởng là quan binh tuần tra canh gác, nói: “Thịt khô ở quê nhà, quân trưởng có muốn ăn thử không?”Lưu Trạm nhẫn nại hướng dẫn: “Ta thường xuyên nói với các đệ, làm việc gì cũng phải suy nghĩ, phải thông qua vẻ bề ngoài nhìn thấu bản chất bên trong.” Một câu rất “triết học” của thế kỷ 21 này làm cho mấy hán tử thô kệch xoắn hết cả não, mày nhíu chặt.(*nhất mạch tương thừa: chỉ mối quan hệ kế thừa tư tưởng, hành động hoặc học thuyết. Nhất mạch: cùng hệ, cùng dòng; tương thừa: tiếp tục, kế thừa)

Quân Sầm Châu và quân Sở tập hợp đóng quân ở đỉnh bình địa Phù Dung, Lưu Trạm vẫn chọn một góc xa nhất để hạ trại như cũ. Trung trướng đằng xa ồn ào náo nhiệt, Lưu Trạm và các huynh đệ ở bên này ngồi vây quanh một đống lửa nướng bánh bao, có vài người còn tự cầm theo thịt lợn rừng khô, vừa ăn vừa tán gẫu.

Mấy ngày sau, đại quân của quân Sở qua sông, tập kết ở vị trí cao nhất của bình địa Phù Dung. Quân Sở lập doanh trại ở nơi này, Đại hoàng tử và đại tướng quân đích thân điểm danh các tướng lĩnh, ngày điểm danh cũng là lần đầu tiên Lưu Trạm được nhìn thấy Đại hoàng tử và đại tướng quân trong truyền thuyết.

Sắc mặt của Lưu Trạm cực lạnh: “Chúng ta chỉ có 3000 người, đây là nền móng cơ bản nhất của chúng ta, sao có thể xông ra làm bia đỡ đạn cho người khác? Lúc này tốt nhất cứ trốn càng xa càng tốt, các đệ nhớ dặn dò thủ hạ của mình, ngày thường nhớ khiêm tốn một chút.”

Nước Sở tuyên bố xuất 50 vạn binh, theo những gì Lưu Trạm quan sát mấy ngày nay thì con số thực tế xấp xỉ khoảng 30 vạn.

“Thôi.” Trương Thái Ninh thở dài, mấy năm nay ông ta đã sớm nhìn thấu Đại Sở. Đại Sở là thiên hạ của các gia tộc giàu có, nhà nghèo làm gì có chỗ để mà thể hiện tài năng?

Cũng lúc này Lưu Trạm mới cảm nhận sâu sắc được chức quan của mình nhỏ cỡ nào. Một quan binh bát phẩm đến tư cách bưng nước rót trà cho Đại hoàng tử còn chẳng tới lượt chứ đừng nói là có thể gặp mặt Đại hoàng tử hay đại tướng quân.

Chu Thiền lập tức nói: “Trương tướng quân, mời.”

Trên đài trải một tấm thảm đỏ thật dài, Đại hoàng tử được đủ các loại lọng che chắn, đi cùng với tiếng nhịp trống. Gã mặc một bộ áo giáp màu trắng bạc, thắt lưng đeo trường kiếm khắc hình rồng, mặt chữ điền mũi to thân cao không có gì nổi bật lắm. Lưu Trạm còn tưởng dáng vẻ con cháu của rồng như các hoàng tử nhìn sẽ nổi bật, không ngờ là chẳng giống tưởng tượng cho lắm.

Lưu Trạm nằm ở sườn núi, ngậm trong miệng nhánh cỏ dại, ngâm nga một điệu nhạc pop thịnh hành đời trước, tâm trạng không được tốt cho lắm.

Loại binh quan ở tầng chót như Lưu Trạm không có tư cách tham gia nghị sự ở trung trướng, tin tức ở tiền tuyến hay từ bên trên toàn là nhờ các binh lính truyền miệng truyền tai nhau tới.

Bên cạnh Đại hoàng tử còn có một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu bạc, khoảng chừng trên dưới 40 tuổi, nói vậy vị này chính là đại tướng quân Chu Thiền.

Cho đến nay Lưu Trạm mới chỉ tham gia duy nhất một cuộc họp ở trung trướng vào ngày đầu tiên tập hợp đóng quân, từ đó về sau chỉ có con cháu thân tín của Phương Thố mới được gọi đi tham dự, một tướng quân dùng người thiên vị rõ ràng như vậy thật khiến cho Lưu Trạm mở rộng tầm mắt, chỉ có thể thở dài cảm thán quả nhiên là cấp dưới của họ Nhan ngày xưa, nhất mạch tương thừa*.

Ngoại hình của Chu Thiền làm Lưu Trạm bất ngờ hơn, thậm chí còn nhớ tới mấy câu miêu tả Viên Thiệu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa: “Thân cao mạo vĩ, hàng bước có uy, hào kiệt cái thế”. Chưa bàn đến tài năng của Chu Thiền, riêng ngoại hình thôi cũng đã đủ rất thuyết phục nhóm quan binh bên dưới rồi.

Tiếp đó là một loạt nghi thức cưỡi ngựa xem hoa, tuyên đọc thánh chỉ, giết bò lợn tế trời, cuối cùng là màn kịch điểm danh từng tướng lĩnh.

Nhưng mà tâm trạng vui vẻ của Trương Thái Ninh không duy trì được trong bao lâu.

Nói chuyện phiếm thêm mấy câu nữa rồi người đàn ông dẫn binh lính của mình rời đi, ánh mắt Lưu Trạm trở nên sâu hơn, mặc dù lúc đầu không nhìn ra được ngay nhưng lúc này hắn cũng đã phát hiện chút gì đó, nếu hắn đoán không nhầm thì vị vừa rồi… Lưu Trạm mỉm cười, rất nhiều khả năng không phải chỉ là tình cờ gặp gỡ.

Tướng lĩnh nghe được tên mình thì bước lên khấu tạ Đại hoàng tử, nhóm Lưu Trạm đứng xa tít tắp, nhìn về phía đài điểm danh chỉ thấy những hình bóng mơ hồ, chờ mãi cuối cùng Lưu Trạm cũng mang máng nghe thấy tên của Phương Thố.

“Phương Thố có công bảo vệ bến đò Lộc Minh, thăng lên hàng tướng quân du kích ngũ phẩm, lãnh 5 vạn binh xếp vào dưới trướng tả trấn quân.”

Người đàn ông tiếc nuối vỗ đùi: “Không có rượu, thật quá đáng tiếc, ê nhóc, doanh của ngươi có rượu không?”

Tướng quân tả trấn quân tên là Trương Thái Ninh, xuất thân từ một gia tộc nhỏ, lập công khá nhiều trong trận chiến ở Tây Hạ, được thăng lên tới chức tướng quân trấn quân.

Cũng lúc này Lưu Trạm mới cảm nhận sâu sắc được chức quan của mình nhỏ cỡ nào. Một quan binh bát phẩm đến tư cách bưng nước rót trà cho Đại hoàng tử còn chẳng tới lượt chứ đừng nói là có thể gặp mặt Đại hoàng tử hay đại tướng quân.

Lưu Trạm đáp: “Trong doanh của tôi không có rượu, ở chỗ Phương tướng quân bên kia may ra mới có.”

Lưu Trạm hơi bất ngờ, từ lâu hắn đã bảo Trương Tiểu Mãn đi hỏi thăm một lượt về những tướng quân dẫn quân xuất chinh lần này, trong đó, người thường được binh lính kể nhiều nhất chính là Trương Thái Ninh, bởi vì ông ta là tướng quân duy nhất trong đại quân xuất thân từ nhà nghèo, cũng là người duy nhất leo từ một chức binh quan nhỏ bé lên tới vị trí tướng quân.

Quân doanh Sầm Châu đóng ở vùng Bút Giá Lĩnh, xung quanh toàn là rừng rậm. Bến đò Lộc Minh nằm ở khe núi giao nhau giữa Bút Giá Lĩnh và bình địa Phù Dung. Bút Giá Lĩnh dựa lưng vào núi Tề Vân, bình địa Phù Dung tiếp giáp với bình nguyên Thương Hà, chỉ có thể tấn công quân Yến từ phía bình địa Phù Dung.

Lúc Trương Thái Ninh bước ra khỏi hàng lĩnh mệnh, sắc mặt đen thui, nếu không nhờ những phó tướng xung quanh kịp thời xoa dịu thì sợ là đã bùng nổ ngay tại chỗ rồi.

Người cháu Phương Duệ đứng ra tổ chức tiệc ăn mừng cho bác trai, các đầu bếp ở quân doanh Sầm Châu lại được một phen bận rộn.

Trở lại quân trướng, Trương Thái Ninh chửi ầm lên: “Nghé con chó chết! Đưa cho ông đây một đống phế vật già nua yếu ớt, sắp xuống mồ đến nơi rồi còn đánh đấm cái khỉ gì!? Mấy đứa trẻ khỏe chết hết rồi hay sao mà phong cho một ông già lọm khọm làm tướng quân du kích? Thủ hạ của ông đây có ai mà không mạnh hơn cái thứ đồ kia?”

“Chúng ta đi xem thử, có dùng được hay không nhìn phát biết ngay.” Trương Thái Ninh bước ra khỏi trướng.

Phó tướng Triệu Ngọ Quang khuyên nhủ: “Tướng quân ngôn từ cẩn thận, trong doanh nhiều người nhiều miệng, nhỡ đâu những lời này bị truyền tới tai đại tướng quân…”

Trương Thái Ninh chửi thề thêm mấy câu, trong lòng uất ức. Mấy tướng lĩnh lục phẩm thất phẩm thủ hạ của ông ta đều là những người đi theo ông ta từ trận chiến Tây Hạ, là huynh đệ vào sinh ra tử, kể cả công lao hay năng lực đều thượng thừa hơn người được chọn là tướng quân du kích kia, kết quả Chu Thiền vì muốn chèn ép ông ta mà tình nguyện đưa một người già tóc bạc trắng lên làm tướng quân du kích.

Phương Thố, người cũ của gia tộc họ Nhan, con cháu dòng thứ của gia tộc họ Phương ở Sầm Châu, bỏ bốn thành năm miễn cưỡng có thể coi như là xuất thân từ gia tộc lớn, chỉ vậy thôi ở trong mắt Chu Thiền cũng đã đủ tốt hơn tướng lĩnh nhà nghèo, Trương Thái Ninh càng nghĩ càng giận.

Triệu Ngọ Quang nói: “Tướng quân, nếu ngài cảm thấy người này không thể dùng thì cứ gạt sang một bên, vào đại doanh của chúng ta, muốn sắp xếp thế nào chẳng phải chỉ cần một câu của ngài thôi sao?”

Bên cạnh Đại hoàng tử còn có một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu bạc, khoảng chừng trên dưới 40 tuổi, nói vậy vị này chính là đại tướng quân Chu Thiền.

Trở lại quân trướng, Trương Thái Ninh chửi ầm lên: “Nghé con chó chết! Đưa cho ông đây một đống phế vật già nua yếu ớt, sắp xuống mồ đến nơi rồi còn đánh đấm cái khỉ gì!? Mấy đứa trẻ khỏe chết hết rồi hay sao mà phong cho một ông già lọm khọm làm tướng quân du kích? Thủ hạ của ông đây có ai mà không mạnh hơn cái thứ đồ kia?”

“Thôi.” Trương Thái Ninh thở dài, mấy năm nay ông ta đã sớm nhìn thấu Đại Sở. Đại Sở là thiên hạ của các gia tộc giàu có, nhà nghèo làm gì có chỗ để mà thể hiện tài năng?

“Hiện tại chúng ta đang trốn ở trong núi, khống chế được các con đường đi qua khe núi, quân Yến không chiếm được lợi thế nhờ ưu thế về vị trí địa lý chứ chẳng phải nhờ Phương Thố dụng binh như thần. Mấy ngày nữa đại quân sẽ tới nơi, chờ đại quân qua sông chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào bình nguyên Thương Hà giao tranh chính diện với quân Yến.”

Người đã về hết dưới trướng của mình, không quan tâm gạt bỏ sang một bên cũng không phải là nguyên tắc làm việc trước giờ của Trương Thái Ninh.

Trương Thái Ninh nhăn nhó, muốn phản bác vài câu nhưng lời lên tới yết hầu, nhịn rồi lại nhịn mới nuốt xuống.

“Chúng ta đi xem thử, có dùng được hay không nhìn phát biết ngay.” Trương Thái Ninh bước ra khỏi trướng.

Lúc này, ở trong quân doanh Sầm Châu, Phương Thố đang được một đám người vây quanh chúc mừng, chính ông ta cũng rất hài lòng mãn nguyện, không ngờ năm nay sắp tròn 60 rồi mà vẫn thăng được thêm hai cấp, kế tiếp ông ta chỉ cần không phạm sai lầm, mặc kệ trận này muốn đánh trong bao lâu, danh hiệu tướng quân du kích truyền lại cho con trai là được.

Quân Yến rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, kỵ binh của quân Yến tung hoành khắp Bắc Cương, bất cứ tiền triều nào cũng kiêng kỵ. Nếu bọn họ nghe theo đề nghị của Đại hoàng tử, tới vùng bình nguyên quyết chiến thì chẳng phải là sói vào miệng cọp sao?

Người cháu Phương Duệ đứng ra tổ chức tiệc ăn mừng cho bác trai, các đầu bếp ở quân doanh Sầm Châu lại được một phen bận rộn.

Lý Tiểu Liên hơi nhụt chí: “Bọn đệ cũng rõ mà, chỉ là nghĩ có lẽ Phương tướng quân sẽ nhìn trúng đại ca, dù sao thì đại ca tuổi còn rất trẻ mà đã làm huyện úy rồi.”

Quân Sầm Châu và quân Sở tập hợp đóng quân ở đỉnh bình địa Phù Dung, Lưu Trạm vẫn chọn một góc xa nhất để hạ trại như cũ. Trung trướng đằng xa ồn ào náo nhiệt, Lưu Trạm và các huynh đệ ở bên này ngồi vây quanh một đống lửa nướng bánh bao, có vài người còn tự cầm theo thịt lợn rừng khô, vừa ăn vừa tán gẫu.

Trương Thái Ninh kiên nghị chắp tay nói: “Kế này là một nước cờ giả, mục đích chỉ là thăm dò, nếu như quân Yến dùng lượng binh lực lớn tấn công vào thung lũng Dương Bắc thì quân ta có thể lui về đỉnh bình địa Phù Dung. Nếu như quân Yến truy đuổi, quân ta có thể phái kỵ binh ra chiến một trận với quân Yến ở bình nguyên, nếu như không địch lại thì lui về bình địa Phù Dung, nếu như mồi câu này bị đánh tan thì có thể kéo đại quân ra quyết chiến luôn.”

Đội quân này của Sầm Châu chắp vá từ các huyện, lung tung hỗn tạp, chưa kể Phương Thố còn là một tướng lĩnh tạm thời mới được bổ nhiệm, quan binh không quen biết lẫn nhau, tướng quân cũng không quen biết cấp dưới, toàn bộ quân Sầm Châu giống như một cái bè năm bảy mảnh.

“Thịt khô này các ngươi tự mang theo à?” Bỗng có giọng nói lạ lẫm cất lên.

Người đàn ông không hề khách khí, ngồi xuống xé một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa gật gù: “Không tồi.”

Lưu Trạm ngẩng đầu, nhìn thấy người mới tới là một người đàn ông cao to mặt đầy râu ria, trên thân mặc áo giáp màu bạc, Lưu Trạm tưởng là quan binh tuần tra canh gác, nói: “Thịt khô ở quê nhà, quân trưởng có muốn ăn thử không?”

Lưu Trạm hơi bất ngờ, từ lâu hắn đã bảo Trương Tiểu Mãn đi hỏi thăm một lượt về những tướng quân dẫn quân xuất chinh lần này, trong đó, người thường được binh lính kể nhiều nhất chính là Trương Thái Ninh, bởi vì ông ta là tướng quân duy nhất trong đại quân xuất thân từ nhà nghèo, cũng là người duy nhất leo từ một chức binh quan nhỏ bé lên tới vị trí tướng quân.

Lưu Trạm nghiêm mặt nói: “Phương Thố dùng người thiên vị, có công sẽ đề tên con cháu mình, nếu gặp nạn chắc chắn sẽ tìm kẻ chết thay, những tên ngốc bây giờ hận không thể làm cho Phương Thố nhớ kỹ mình sau này sẽ trở thành kẻ chết thay cho con cháu thân tín của Phương Thố.”

Người đàn ông không hề khách khí, ngồi xuống xé một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa gật gù: “Không tồi.”

Khép danh sách lại, Trương Thái Ninh hừ một tiếng, cũng không thèm giả vờ giả vịt mà nói thẳng: “Đừng có để bản tướng quân nhìn thấy tên của người họ Phương được thêm vào nữa, số họ Phương ở đây đã đủ nhiều rồi.”

Lưu Trạm mang theo rất nhiều thịt lợn khô, hắn không hề keo kiệt, lấy ra thêm ít nữa tiếp đón người đàn ông và binh lính đi cùng.

Tuy đã đầu xuân nhưng ở Bắc Cương vẫn còn rất lạnh, buổi tối thỉnh thoảng còn có tuyết rơi, mười mấy người vây quanh đống lửa ăn thịt nướng bánh bao, tám chuyện khí thế ngất trời.

Mấy ngày sau, đại quân của quân Sở qua sông, tập kết ở vị trí cao nhất của bình địa Phù Dung. Quân Sở lập doanh trại ở nơi này, Đại hoàng tử và đại tướng quân đích thân điểm danh các tướng lĩnh, ngày điểm danh cũng là lần đầu tiên Lưu Trạm được nhìn thấy Đại hoàng tử và đại tướng quân trong truyền thuyết.

Lưu Trạm gật đầu: “Không sai, ít nhất sẽ thăng quan thêm một bậc.”

Người đàn ông tiếc nuối vỗ đùi: “Không có rượu, thật quá đáng tiếc, ê nhóc, doanh của ngươi có rượu không?”

Chỉ huy 5 vạn binh mã của sáu huyện Sầm Châu là một tướng lĩnh tên là Phương Thố. Phương Thố là bộ hạ cũ của gia tộc họ Nhan, năm năm trước đã từng đắc tội gia chủ họ Nhan lúc đó là Nhan Khải Lượng nên bị cách chức, sau đó lại nhờ gia tộc của mình, tiếp tục nhậm chức hiệu úy ở Sầm Châu. Lần này nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy nên được thăng một bậc quan lên lang tướng lục phẩm, dẫn đầu binh mã của sáu huyện Sầm Châu.

Lưu Trạm đáp: “Trong doanh của tôi không có rượu, ở chỗ Phương tướng quân bên kia may ra mới có.”

Người đàn ông lại nói: “Ta không tin, uống rượu tăng thêm can đảm ra trận, trong doanh của người sao có thể không có nổi một bình rượu chứ?”

Lưu Trạm: “Đều là huynh đệ cùng thôn.”

Lưu Trạm nói: “Uống rượu vào lá gan phình to ra nhưng thần trí lại không còn tỉnh táo, sợ là có chín cái mạng cũng không đủ dùng.”

Sắc mặt của Đại hoàng tử lại trầm xuống: “Đại quân của họ Nhan đúng là đã bị quân Yến diệt ở thung lũng Dương Bắc, dùng kế này của ngươi, có thể đảm bảo chắc chắn quân Yến sẽ trúng kế không? Nếu như quân Yến dùng gậy ông đập lưng ông, giết ngược lại quân ta thì ngươi tính thế nào?”

Người đàn ông nhướng mày: “Ngươi tên là gì?”

Lưu Trạm cười nói: “Huyện úy huyện Võ Nguyên của Sầm Châu, Lưu Trạm.”

Trương Thái Ninh nhìn nguyên một đoạn đầu tiên của danh sách, những phó tướng chủ lực toàn là người nhà họ Phương, nở nụ cười lạnh. Tốt lắm, thân là quan trên nhưng bây giờ ông ta nhúng tay vào sửa cũng vô dụng, chẳng bao lâu nữa người được thay sẽ lại bị lấy đủ loại lý do để điều đi nơi khác, cái kịch bản một người kéo cả nhà theo này còn lạ gì nữa.

Người kia lại hỏi: “Thủ hạ của ngươi có bao nhiêu người?”

Tiệc ăn mừng không thể tiếp tục nổi nữa, nhóm con cháu nhà họ Phương bị đuổi về hết, Phương Thố cũng mất sạch mặt mũi, cúi đầu xấu hổ đứng ở một bên.

Lưu Trạm đáp: “Kỵ binh 300, trường thương binh 1000, bộ binh 700, thuẫn binh 500, cung tiễn thủ 500, tổng cộng 3000 người.”

“Tình hình trước mắt vẫn chưa rõ ràng nên không thể quyết chiến chính diện quy mô lớn được, nhưng chúng ta có thể mai phục ở thung lũng Dương Bắc dụ địch tiến vào, xuất trước 3 vạn binh để thăm dò quân Yến.”

Người đàn ông gật đầu, chỉ vào bọn Tào Tráng: “Đây là những huynh đệ dưới trướng ngươi à?”

Lưu Trạm: “Đều là huynh đệ cùng thôn.”

Lưu Trạm cười nói: “Huyện úy huyện Võ Nguyên của Sầm Châu, Lưu Trạm.”

Người đàn ông lại gật đầu: “Không tồi.”

Lưu Trạm đáp: “Kỵ binh 300, trường thương binh 1000, bộ binh 700, thuẫn binh 500, cung tiễn thủ 500, tổng cộng 3000 người.”

Nói chuyện phiếm thêm mấy câu nữa rồi người đàn ông dẫn binh lính của mình rời đi, ánh mắt Lưu Trạm trở nên sâu hơn, mặc dù lúc đầu không nhìn ra được ngay nhưng lúc này hắn cũng đã phát hiện chút gì đó, nếu hắn đoán không nhầm thì vị vừa rồi… Lưu Trạm mỉm cười, rất nhiều khả năng không phải chỉ là tình cờ gặp gỡ.

Vừa đi ra khỏi khu vực doanh trại của Lưu Trạm, Trương Thái Ninh không nhịn được bật cười ha ha: “Thằng nhóc này nuôi được tận 300 kỵ binh, cũng chịu bỏ nhiều tiền của phết.”

Vừa đi ra khỏi khu vực doanh trại của Lưu Trạm, Trương Thái Ninh không nhịn được bật cười ha ha: “Thằng nhóc này nuôi được tận 300 kỵ binh, cũng chịu bỏ nhiều tiền của phết.”

Do sự thay đổi thường xuyên của các triều đại, gần như quanh năm đều có chiến tranh. Thể chế quân sự của Đại Sở, hay nói đúng hơn là thể chế quân sự của các triều đại, cơ bản đều hỗn loạn. Ngoại trừ hệ thống phẩm cấp của quan quân thì gần như không hình thành được ra hình ra dáng một cái hệ thống chế độ nào cả, mỗi chỗ trong quân lại có nội quy riêng theo ý mình, có nuôi được binh lính hay không chủ yếu phải xem quân trưởng có chịu bỏ tiền ra hay không.

Binh lính của Lưu Trạm mỗi người đều cao hơn bảy thước, cơ thể rắn chắc, tinh thần sung mãn, được ăn bánh bao và thịt khô, quan trọng hơn nữa là tuổi đời còn rất trẻ, một nhóm toàn người trẻ tuổi!

Nhưng mà tâm trạng vui vẻ của Trương Thái Ninh không duy trì được trong bao lâu.

Do sự thay đổi thường xuyên của các triều đại, gần như quanh năm đều có chiến tranh. Thể chế quân sự của Đại Sở, hay nói đúng hơn là thể chế quân sự của các triều đại, cơ bản đều hỗn loạn. Ngoại trừ hệ thống phẩm cấp của quan quân thì gần như không hình thành được ra hình ra dáng một cái hệ thống chế độ nào cả, mỗi chỗ trong quân lại có nội quy riêng theo ý mình, có nuôi được binh lính hay không chủ yếu phải xem quân trưởng có chịu bỏ tiền ra hay không.

Ra khỏi khu vực doanh trại của Lưu Trạm lại là một cảnh tượng khác, binh lính già trẻ tạp nham, tác phong lộn xộn y như những gì Trương Thái Ninh đã lường trước. Ông ta cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng Phương Thố lại còn đang mở tiệc ở đại trướng khiến ông ta nháy mắt nổi trận lôi đình.

Trương Thái Ninh đột nhiên xuất hiện làm cho Phương Thố trở tay không kịp, một tướng quân cấp cao sao tự dưng lại hạ mình đi tới một doanh trại cấp thấp như thế này?

Lưu Trạm ngẩng đầu, nhìn thấy người mới tới là một người đàn ông cao to mặt đầy râu ria, trên thân mặc áo giáp màu bạc, Lưu Trạm tưởng là quan binh tuần tra canh gác, nói: “Thịt khô ở quê nhà, quân trưởng có muốn ăn thử không?”

Phương Thố sống ở quân doanh của họ Nhan mười mấy năm, chưa một lần nào được nhìn thấy các vị đại nhân ở bên trên tới tận doanh trại quan sát cuộc sống của binh lính.

Tiệc ăn mừng không thể tiếp tục nổi nữa, nhóm con cháu nhà họ Phương bị đuổi về hết, Phương Thố cũng mất sạch mặt mũi, cúi đầu xấu hổ đứng ở một bên.

Trương Thái Ninh vốn đang tức giận, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ vừa kiếm được một món hời của Phương Thố, sắc mặt ngày càng đen. Chỉ với cái cơ thể gầy còm già nua yếu ớt này của Phương Thố mà cũng được làm tướng quân du kích ra trận giết địch? Không thể làm gương cho binh lính thì làm tướng quân du kích kiểu gì?

“Mạt tướng có một kế.” Đúng lúc này, Trương Thái Ninh đứng ra.

“Đưa toàn bộ danh sách biên chế dưới trướng của ngươi trình lên đây.” Trương Thái Ninh ngồi ở ghế chủ tọa, làm như không nhìn thấy những món ngon mỹ vị bày trên bàn.

Biểu cảm của Chu Thiền bất biến, nhìn không ra đang nghĩ gì, các tướng lĩnh có người thì lộ vẻ hưng phấn, có người thì cẩn thận quan sát sắc mặt của Đại hoàng tử.

Phương Thố nào dám cãi lời,  vội vàng sai phó tướng đi lấy.

Trương Thái Ninh nhìn nguyên một đoạn đầu tiên của danh sách, những phó tướng chủ lực toàn là người nhà họ Phương, nở nụ cười lạnh. Tốt lắm, thân là quan trên nhưng bây giờ ông ta nhúng tay vào sửa cũng vô dụng, chẳng bao lâu nữa người được thay sẽ lại bị lấy đủ loại lý do để điều đi nơi khác, cái kịch bản một người kéo cả nhà theo này còn lạ gì nữa.

“Thịt khô này các ngươi tự mang theo à?” Bỗng có giọng nói lạ lẫm cất lên.

Khép danh sách lại, Trương Thái Ninh hừ một tiếng, cũng không thèm giả vờ giả vịt mà nói thẳng: “Đừng có để bản tướng quân nhìn thấy tên của người họ Phương được thêm vào nữa, số họ Phương ở đây đã đủ nhiều rồi.”

Dứt lời, Trương Thái Ninh cũng đứng dậy đi luôn, không quay đầu lại.

“Nếu các đệ là Phương tướng quân, cơ hội lập công dễ dàng này sẽ để cho con cháu của mình hay là cho dăm ba người ngoài không có quan hệ gì? Còn nữa, thời điểm xin ban thưởng sẽ viết tên con cháu thân tín của mình hay là viết tên những người như chúng ta?”

Trương Thái Ninh vừa đi, Phương Thố tức giận mắng to: “Đồ mãng phu thô lỗ! Khinh nhà ông đây đúng không? Ông mà là người của dòng chính họ Phương thì mày còn lâu mới dám kiêu ngạo kiểu đó!”

Phương Thố, người cũ của gia tộc họ Nhan, con cháu dòng thứ của gia tộc họ Phương ở Sầm Châu, bỏ bốn thành năm miễn cưỡng có thể coi như là xuất thân từ gia tộc lớn, chỉ vậy thôi ở trong mắt Chu Thiền cũng đã đủ tốt hơn tướng lĩnh nhà nghèo, Trương Thái Ninh càng nghĩ càng giận.

Phương Huy, Phương Duệ vội vàng khuyên giải an ủi, nói rất nhiều lời hay mới giúp Phương Thố bình tĩnh lại, dù sao tuổi cũng đã cao rồi, nhỡ xảy ra chuyện gì trong khi bọn họ còn chưa đứng vững được gót chân thì tất cả những cố gắng trước mắt đều trở thành bọt nước.

Tướng quân tả trấn quân tên là Trương Thái Ninh, xuất thân từ một gia tộc nhỏ, lập công khá nhiều trong trận chiến ở Tây Hạ, được thăng lên tới chức tướng quân trấn quân.

Qua mấy ngày nữa, quân Yến phái kỵ binh tới khiêu chiến quấy rầy, đại tướng quân phái tả tướng quân tiên phong du kích dẫn theo 5000 kỵ binh truy đuổi, hai bên chưa có lần nào giao tranh chính diện, chỉ mới dẫn theo ít quân vờn qua vờn lại nhau.

Triệu Ngọ Quang nói: “Tướng quân, nếu ngài cảm thấy người này không thể dùng thì cứ gạt sang một bên, vào đại doanh của chúng ta, muốn sắp xếp thế nào chẳng phải chỉ cần một câu của ngài thôi sao?”

Loại binh quan ở tầng chót như Lưu Trạm không có tư cách tham gia nghị sự ở trung trướng, tin tức ở tiền tuyến hay từ bên trên toàn là nhờ các binh lính truyền miệng truyền tai nhau tới.

Lúc này, ở trung trướng.

Tướng lĩnh nghe được tên mình thì bước lên khấu tạ Đại hoàng tử, nhóm Lưu Trạm đứng xa tít tắp, nhìn về phía đài điểm danh chỉ thấy những hình bóng mơ hồ, chờ mãi cuối cùng Lưu Trạm cũng mang máng nghe thấy tên của Phương Thố.

Đại hoàng tử chỉ vào bản đồ, đĩnh đạc nói: “Quân Yến năm lần bảy lượt quấy rầy, tức là đang muốn làm nhiễu loạn quân tâm của chúng ta. Sĩ khí của quân ta đang thịnh, lúc này không đánh thì còn đợi đến khi nào nữa? Vùng bình nguyên nằm giữa bình địa Phù Dung và thung lũng Dương Bắc rất thích hợp để quyết chiến một trận, nếu dùng trận hình Phong Thỉ tấn công quân Yến, lưng của quân ta dựa vào đỉnh bình địa Phù Dung, có thể công có thể thủ, đằng sau quân Yến chỉ là một mảnh bình nguyên rộng lớn, chỉ cần đánh tan lực lượng chủ lực này, cho dù tàn quân có chạy trốn vào các cửa quan thì quân ta vẫn có thể dần dần đánh bại từng thành, kế hoạch hoàn toàn có thể thực hiện được.”

Nói xong, Đại hoàng tử hưng phấn nhìn chư tướng.

Các tướng quân hoặc trầm mặc tự hỏi hoặc nhìn vào hư vô, dường như không có ai bắt sóng được ánh mắt chờ mong của Đại hoàng tử.

Quân Yến rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, kỵ binh của quân Yến tung hoành khắp Bắc Cương, bất cứ tiền triều nào cũng kiêng kỵ. Nếu bọn họ nghe theo đề nghị của Đại hoàng tử, tới vùng bình nguyên quyết chiến thì chẳng phải là sói vào miệng cọp sao?

“Mạt tướng có một kế.” Đúng lúc này, Trương Thái Ninh đứng ra.

“Đưa toàn bộ danh sách biên chế dưới trướng của ngươi trình lên đây.” Trương Thái Ninh ngồi ở ghế chủ tọa, làm như không nhìn thấy những món ngon mỹ vị bày trên bàn.

Chu Thiền lập tức nói: “Trương tướng quân, mời.”

“Tình hình trước mắt vẫn chưa rõ ràng nên không thể quyết chiến chính diện quy mô lớn được, nhưng chúng ta có thể mai phục ở thung lũng Dương Bắc dụ địch tiến vào, xuất trước 3 vạn binh để thăm dò quân Yến.”

Trương Thái Ninh nói xong, các tướng lĩnh sôi nổi gật đầu phụ họa: “Kế này rất ổn thỏa.”

Sắc mặt của Đại hoàng tử lại trầm xuống: “Đại quân của họ Nhan đúng là đã bị quân Yến diệt ở thung lũng Dương Bắc, dùng kế này của ngươi, có thể đảm bảo chắc chắn quân Yến sẽ trúng kế không? Nếu như quân Yến dùng gậy ông đập lưng ông, giết ngược lại quân ta thì ngươi tính thế nào?”

Trương Thái Ninh kiên nghị chắp tay nói: “Kế này là một nước cờ giả, mục đích chỉ là thăm dò, nếu như quân Yến dùng lượng binh lực lớn tấn công vào thung lũng Dương Bắc thì quân ta có thể lui về đỉnh bình địa Phù Dung. Nếu như quân Yến truy đuổi, quân ta có thể phái kỵ binh ra chiến một trận với quân Yến ở bình nguyên, nếu như không địch lại thì lui về bình địa Phù Dung, nếu như mồi câu này bị đánh tan thì có thể kéo đại quân ra quyết chiến luôn.”

Biểu cảm của Chu Thiền bất biến, nhìn không ra đang nghĩ gì, các tướng lĩnh có người thì lộ vẻ hưng phấn, có người thì cẩn thận quan sát sắc mặt của Đại hoàng tử.

Sắc mặt của Đại hoàng tử đúng là càng thêm khó coi: “Đại Sở chúng ta là một đất nước rộng lớn vĩ đại, sao có thể làm ra hành động của tiểu nhân như thế!”

Trương Thái Ninh nhăn nhó, muốn phản bác vài câu nhưng lời lên tới yết hầu, nhịn rồi lại nhịn mới nuốt xuống.

Trương Thái Ninh chửi thề thêm mấy câu, trong lòng uất ức. Mấy tướng lĩnh lục phẩm thất phẩm thủ hạ của ông ta đều là những người đi theo ông ta từ trận chiến Tây Hạ, là huynh đệ vào sinh ra tử, kể cả công lao hay năng lực đều thượng thừa hơn người được chọn là tướng quân du kích kia, kết quả Chu Thiền vì muốn chèn ép ông ta mà tình nguyện đưa một người già tóc bạc trắng lên làm tướng quân du kích.

Ông ta có thể không màng đến tiền đồ của mình, nhưng ông ta vẫn phải bận tâm đến tiền đồ của các anh em. Vị này đang là người được hoàng đế sủng ái nhất, có khả năng cao sẽ trở thành Thái tử, nếu đắc tội hoàng đế tương lai thì kiếp này của bọn họ coi như tiêu tùng.

“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi, phương án nào được thực hiện Đại hoàng tử sẽ ra quyết định sau.” Cuối cùng, Chu Thiền đứng ra hòa giải.
[Hết chương 33]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi