BA NGÀN DẶM LƯU ĐÀY

Tháng tư và tháng năm mỗi năm là khoảng thời gian núi Tề Vân mưa khá nhiều, lượng nước mưa lên tới cao nhất. Mấy ngày liền mưa dầm liên miên kết hợp với tuyết tan tạo thành suối, độ sâu của dòng suối rất nhanh cũng lên tới mức cao nhất.

Bên phụ trách thả bè lập tức ra hiệu cho Nhan Khải Tu là đã có thể vận chuyển bạc xuống núi.

Những thỏi bạc trắng luyện xong đã được xếp ngay ngắn vào trong rương, tổng cộng khoảng hơn một ngàn rương, một cái bè gỗ chỉ có thể buộc được một rương để không bị quá chìm. Nếu mỗi người chịu trách nhiệm thả một bè gỗ thì trên núi không thể chứa được nhiều người như vậy.

Nhằm giải quyết vấn đề này, đầu thả bè đã nghĩ ra một biện pháp, dùng dây thừng nối bè gỗ lại, một người có thể thả được mười bè, chỉ cần một trăm người là có thể thả được một ngàn rương bạc xuống núi.

Nhan Khải Tu nhìn một loạt mười rương bạc xuôi dòng xuống núi, trong lòng khấp khởi mừng thầm, bè mới trôi đi được một nửa ông ta đã chờ không nổi nữa, lập tức gọi nhóm quản sự chuẩn bị bè gỗ xuống núi.

Lúc này, Nhan Khải Tu hoàn toàn không ngờ thứ chờ ông ta ở cuối dòng suối chính là một cơn ác mộng.

Đám người Lưu Trạm cải trang thành binh lính thủ hạ của Nhan Khải Tân, an nhàn ngồi bên cạnh hồ nước ôm cây đợi thỏ.

Người thả bè đầu tiên một năm xuống núi một lần, gã cũng không quen biết thuộc hạ của Nhan Khải Tân, mang theo một dải bè gỗ thuận dòng đi vào hồ nước.

Đám người Vi Thành Quý thủ sẵn ở đây cố gắng kiềm chế, không tỏ ra quá kích động, giả vờ thản nhiên như không có gì hỗ trợ kéo bè gỗ vào bờ, toàn bộ bạc được khiêng vào hang động, sau đó bắt trói tên thả bè kia.

Lặp đi lặp lại hành động đó, tới ngày thứ ba thì bọn họ đã chờ được người quan trọng.

Trương Tiểu Mãn ăn mặc như một binh lính bình thường, từ xa đã nhìn thấy mấy người ngồi trên một bè gỗ, cậu ta lập tức chạy về báo với Lưu Trạm.

Đồng thời, đám Vi Thành Quý cũng vực dậy tinh thần, nhóm binh lính vẫn luôn mai phục xung quanh hồ nước cũng thủ thế chờ đợi, chuẩn bị sẵn sàng.

“Sao chỉ có vài người các ngươi? Tên cháu trai nuôi của lão thái quân kia đâu?” Nhan Khải Tu chưa xuống khỏi bè gỗ đã bắt đầu khua môi múa mép.

“Cái thằng cháu chắt chó chết, dám không đích thân tới đón tiếp tứ gia, để xem tứ gia ta đây xử lý ngươi thế nào.”

Đám người Vi Thành Quý yên lặng không trả lời, Nhan Khải Tu càng khó chịu: “Còn không mau tới đây đỡ tứ gia!”

Vi Thành Quý tự mình đi lên đỡ Nhan Khải Tu xuống khỏi bè gỗ, quản sự và vài tên đầy tớ cũng đi theo lên bờ.

Quản sự nghi hoặc hỏi: “Mấy người các ngươi trông lạ mặt quá, hình như ta chưa từng gặp bao giờ?”

Lúc này, đột nhiên có một tiếng cười sang sảng truyền đến: “Đương nhiên là chưa gặp rồi.”

Đám người Vi Thành Quý lập tức tháo dỡ lớp mặt nạ, nhóm binh lính mai phục xung quanh cũng xông lên, chẳng mấy chốc đã khống chế được Nhan Khải Tu và quản sự.

“Các ngươi là ai? To gan lớn mật! Các ngươi có biết ta là ai không!? Dám động vào một sợi tóc của tứ gia đây, gia tộc họ Nhan nhất định sẽ nghiền xương đám cẩu tặc các ngươi thành tro!”

Nhan Khải Tu hùng hùng hổ hổ hét, cái đầu heo của ông ta vẫn còn đang nghĩ tình hình không có gì phức tạp, tưởng kia chỉ là một đám sơn tặc mà thôi.

Lưu Trạm cũng không tức giận, cười nói: “Hóa ra ngươi chính là chủ sự con thiếp thất mà họ Nhan phái đi lần này, đúng lúc lắm, bổn đại nhân đỡ phải tìm.”

“Ngươi là ai!? Dám bắt ta!?” Miệng Nhan Khải Tu phun ra những lời thô tục không ngớt.

Lưu Trạm mất kiên nhẫn: “Đại Hổ, làm vị này an tĩnh lại một chút.”

Quách Đông Hổ lập tức tiến lên tát mạnh hai cái vào mặt Nhan Khải Tu khiến ông ta đầu choáng mắt hoa, sau đó còn phun ra một búng máu kèm theo hai cái răng.

Sắc mặt quản sự trắng bệch, giờ khắc này ông ta sao có thể không rõ tình hình được nữa, đám người kia dám bắt người táo bạo thế này, sợ là… sợ là sự tình bị bại lộ rồi!

Lưu Trạm khoanh tay đứng nhìn từ trên cao xuống: “Nhan Khải Tân nói đi cùng có một người là quản sự ghi chép sổ sách, là ai?”

Toàn bộ những người đang quỳ sợ hãi cúi đầu, không dám ho he một lời, cũng không ai khai quản sự ra.

“Tốt lắm.” Lưu Trạm mỉm cười, “Áp giải ra đây, cứ từ từ hỏi.”

Ở bãi đất trống bên ngoài hang động, tám người bao gồm cả Nhan Khải Tu bị lột sạch đồ, chỉ còn một cái quần, bị trói gô vào thân cây.

“Thủ lĩnh, tìm được rồi!” Trương Tiểu Mãn tìm được mấy quyển sổ ghi chép trong túi hành lý.

Nội dung ghi chép trong sổ là toàn bộ số bạc sản xuất trong mười hai năm, chi tiết đầy đủ từ lớn đến nhỏ!

Lưu Trạm chỉ nhìn sơ qua số tổng, đến một người quen nhìn những số tiền lớn như hắn cũng không nhịn được kinh hãi.

Được lắm, số bạc mà mỏ bạc này sản xuất trong một năm còn nhiều hơn cả số thuế mà Đại Sở thu được trong một năm!

Lưu Trạm cất sổ vào vạt áo, biểu cảm duy trì bình tĩnh không một gợn sóng, thực tế thì nội tâm của hắn đang cuồn cuộn nổi sóng.

Đời trước tài khoản cá nhân của Lưu Trạm có cả hàng triệu đôla, công ty và một số tài sản dưới danh nghĩa cá nhân khác tổng cộng lên đến một tỷ đô.

Hắn cảm thấy người như bản thân mình dù có trở về cổ đại cũng sẽ không dễ bị tiền tài dụ hoặc, nhưng giờ này khắc này, hắn thật sự cảm nhận được thế nào là tiền tài động nhân tâm, thế nào là con người chứ không phải thánh.

Chẳng trách họ Nhan coi mỏ bạc là núi bảo vật, đây chẳng lẽ còn không phải bảo vật sao?

“Ta hỏi lại một lần nữa, ai là quản sự?” Lưu Trạm ngẩng đầu, sắc mặt càng ngày càng đen.

Biết được sản lượng của mỏ bạc không hề làm cho tâm trạng của Lưu Trạm tốt lên mà ngược lại, tâm trạng của hắn lập tức rơi xuống đáy vực.

Mỏ bạc càng khổng lồ hắn càng dễ gặp nguy hiểm, nói không chừng Chu Thiền sẽ giết hắn diệt khẩu, nhưng nếu không báo lại cho Chu Thiền thì cũng không được.

Với năng lực hiện tại của Lưu Trạm, chưa đủ để trông giữ núi bảo vật này, dưới tình thế ngang trái như vậy, tâm trạng của hắn tốt thế nào được?

“Không nói à?” Lưu Trạm nhếch mép, “Vi Thành Quý, tự giải quyết đi.”

Nhất thời, trong rừng vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo mổ, Vi Thành Quý còn chưa thể hiện bản lĩnh thực sự thì đã có người không chịu nổi nữa.

“Ta nói! Là ông ta, ông ta chính là quản sự.” Không ngờ người đầu tiên khai ra quản sự lại là Nhan Khải Tu.

Những tên đầy tớ khác cũng sôi nổi hưởng ứng.

Quản sự tức giận mắng to: “Tứ gia! Ngài khai lão phu ra thì họ Nhan tiêu tùng rồi!”

“Họ Nhan tiêu tùng thì liên quan quái gì đến ông? Mạng của ông đây còn đang sắp không giữ được!”

“Nghịch tử! Nghịch tử!!”

Ngay sau đó, quản sự bị kéo ra thẩm vấn riêng, không ngờ ông ta còn định cắn lưỡi tự sát, may mà Lưu Trạm phản ứng nhanh, kịp giữ lấy cằm đối phương.

Không thể chết, quản sự nhất thời tâm như tro tàn.

“Thủ lĩnh, có muốn tiếp tục dụng hình không?” Vi Thành Quý tiến lên hỏi.

Lưu Trạm lắc đầu, gia hình bức cung cũng phải xem tình huống, đối với loại người sẵn sàng chết này chỉ có thể xuống tay vào nhược điểm của bọn họ, hơn nữa, Lưu Trạm cũng có ít nhiều tôn trọng đối với những người trung thành như thế này.

“Nói vậy chắc là ngươi cũng biết bọn ta là ai rồi đúng không?” Lưu Trạm ngồi xổm xuống trước mặt quản sự.

“Bầu trời Bắc Cương đã thay đổi, từ khi họ Nhan bại trận mất đi bình nguyên Thương Hà, ngươi cho rằng họ Nhan còn có thể khôi phục lại sự cường thịnh ngày xưa sao? Chỉ dựa vào núi bảo vật này? Ngươi cho rằng với tình hình hiện tại, họ Nhan có thủ vững núi bảo vật được không?”

Quản sự nhắm mắt lại, trong lòng bi thương, thực ra ông ta cũng đã khuyên lão thái quân tình hình Bắc Cương năm nay không tốt lắm, không cần phải đi lấy bạc, nhưng lão thái quân vẫn kiên trì làm theo kế hoạch, biết ngay là kiểu gì cũng có chuyện mà!

Lưu Trạm cười nói: “Nhan Khải Lượng, Nhan Khải Vanh cùng lắm chỉ là hạng bất tài, tiền của họ Nhan tiêu vào những chỗ nào, hẳn là ngươi còn biết rõ hơn cả tên con thiếp kia, cẩm y ngọc thực, ao rượu rừng thịt, vậy thì sao họ Nhan có thể bất bại được?”

Quản sự vẫn nhắm mắt như cũ.

“Ngươi biết ta muốn cái gì, không chỉ có sổ sách của núi bảo vật mà còn có cả những sổ sách thu chi của chỗ bạc này, mỗi năm tiêu vào những đâu.” Lưu Trạm hạ thấp giọng, dịu dàng dụ dỗ.

“Chỉ cần ngươi nói cho ta biết những sổ sách đấy ở đâu, ta sẽ tự phái người đi lấy, đồng thời dẫn về theo cả người nhà của ngươi, cho ngươi một lượng bạc đủ sống phú quý trọn đời, để các ngươi bình an rời khỏi Bắc Cương.”

Mí mắt của quản sự run lên.

“Cho dù hôm nay ta có thả ngươi về, ngươi cũng chỉ còn một con đường chết, sự tình đã bại lộ, người đầu tiên gia chủ họ Nhan muốn giết chính là ngươi.” Lưu Trạm cười khẩy, “Và cả những người thân của ngươi, một người cũng không thể thoát.”

“Ưm ưm!!!!” Quản sự bỗng mở mắt, giãy giụa kịch liệt.

Lưu Trạm đứng lên cúi đầu nhìn ông ta: “Ta có thể mang người thân của ngươi về trước, cũng để cho ngươi nhìn thấy người thân của mình rời đi trước, sau khi sổ sách tới tay ta sẽ thả ngươi đi, nếu đã vậy, ngươi còn đắn đo gì nữa?”

Sự sắp xếp này đã là cực kỳ có thành ý rồi, quản sự không còn lựa chọn nào khác, ông ta run rẩy viết mấy chữ lên mặt đất, Lưu Trạm ghi nhớ rồi dùng chân xóa sạch.

“Tiểu Mãn, dẫn quản sự đi chữa thương đi.”

Trương Tiểu Mãn bước đến cùng hai binh lính nữa, kéo quản sự đi chỗ khác.

Nhan Khải Tu ở bên kia chứng kiến toàn bộ, đầu óc cũng linh hoạt hẳn lên, mỏ bạc đã bị lộ, quản sự không sống được, chẳng lẽ ông ta sẽ sống được sao?

“Đại nhân! Đại nhân! Ta cũng có thể làm việc cho ngài, chỉ cần ngài đảm bảo cho một nhà của ta vinh hoa phú quý, ta làm gì cũng được!”

Lưu Trạm phì cười: “Chẳng phải ngươi mang họ Nhan sao?”

Nhan Khải Tu gân cổ nói: “Ta họ Nhan nhưng chỉ là con thiếp thất, trước nay lão thái quân không hề đối đãi với ta như con cháu chính thất, cũng không muốn chúng ta chia nhà mà nhốt chúng ta lại nuôi như gia súc, ta cũng hận họ Nhan từ lâu rồi, họ Nhan sụp đổ hay không đều không có liên quan đến ta.”

Lưu Trạm không nói gì, ra chiều suy tư.

Nhan Khải Tu sốt ruột: “Còn có, còn có một chuyện, những sổ sách kia là giả, à không, không phải giả, là làm giả ghi chép!”

Lưu Trạm nhíu mày: “Nói rõ ràng.”

Nhan Khải Tu khai hết toàn bộ một năm một mười chuyện ông ta và quản sự làm giả ghi chép trong sổ sách.

“Nếu, nếu ngài không tin, chờ toàn bộ bạc xuống núi, kiểm kê qua là biết!”

Làm giả sổ sách?

Một tia sáng xẹt qua, Lưu Trạm đột nhiên nghĩ thông suốt!

Đúng! Không sai! Hắn có thể đoạt mỏ bạc dâng lên cho Chu Thiền, nhưng mà họ Nhan cũng không thể dễ dàng ngã xuống.

Tuy có câu qua cầu rút ván, nhưng mọi thứ càng phức tạp càng mơ hồ khó đoán, vậy là đủ rồi, Nhan Khải Tu này ít nhiều vẫn hữu dụng.

Nhưng triển khai cụ thể thế nào, lên kế hoạch toàn bộ mọi chuyện như thế nào, tạm thời Lưu Trạm chưa nghĩ ra, hắn mới chỉ nhìn được phương hướng đại khái, kế hoạch cụ thể cần phải trở về bàn bạc thêm với Tống Phượng Lâm.

Tuy trong lòng đã có ý tưởng nhưng Lưu Trạm cũng không vội vàng cho Nhan Khải Tu một câu trả lời chắc chắn ngay, cứ nhốt ông ta vào đã, về bàn thêm rồi tính tiếp.

“Tiểu Liên, Thành Quý, hai người các đệ ở lại đây canh giữ, mọi chuyện phải thật cẩn thận, ta xuống núi một chuyến.” Lưu Trạm lệnh binh lính đi dắt ngựa tới cho mình, dặn dò thêm: “Nếu có người khả nghi, mặc kệ gái trai già trẻ không để lại người sống, nếu có biến thì mau chóng phi ngựa tới huyện Chương Đài tìm ta, muộn nhất ngày mai ta sẽ quay lại.”

Lý Tiểu Liên và Vi Thành Quý đồng thời chắp tay lĩnh mệnh.

“Còn có Tiểu Mãn, đệ lập tức mang theo ấn tín của ta về chỗ Đại Tráng, triệu tập toàn bộ binh mã Sầm Châu xuất phát trong đêm tới huyện Chương Đài hội hợp với Tống tiên sinh, Tống tiên sinh sẽ biết làm thế nào, lập tức xuất phát đi.”

Trương Tiểu Mãn lập tức đáp vâng, một mình một ngựa lên đường đi trước.

Lưu Trạm ngồi trên lưng ngựa chuẩn bị xuất phát, hắn nhìn thoáng qua đám người đầy tớ của họ Nhan.

“Ngoại trừ Nhan Khải Tu, Nhan Khải Tân và quản sự, những người còn lại sáng sớm ngày mai giả vờ thả cho bọn họ chạy thoát, nhớ phái người đi theo, chỉ cho bọn họ quay về Tấn Dương chứ không được đi tới huyện thành Sơn Âm.”

Trong lòng Lý Tiểu Liên và Vi Thành Quý tuy có thắc mắc nhưng không hỏi lại, ôm quyền lĩnh mệnh.

Dứt lời Lưu Trạm chỉ dẫn theo hai thân vệ của mình, nhanh chóng xuống núi.

Huyện Chương Đài và huyện Sơn Âm là hàng xóm láng giềng, từ chỗ cánh rừng này xuống núi không cần đi vào huyện Sơn Âm mà chỉ cần xuyên qua rừng là tới một thôn trang của huyện Chương Đài, mất thời gian khoảng nửa ngày.

Lưu Trạm về tới nơi đã là nửa đêm canh ba, cửa thành huyện Chương Đài đóng chặt, hộ vệ đưa ấn tín trong quân ra, binh lính thủ thành sợ tới tỉnh ngủ, vội vàng mở cửa cho bọn họ đi vào.

Tống Phượng Lâm vẫn luôn khiêm tốn sống trong một khách điếm ở huyện Chương Đài, giờ này y đã lên giường đi ngủ, Lưu Trạm lười gõ cửa, leo thẳng qua cửa sổ vào phòng Tống Phượng Lâm.

Tống Phượng Lâm ngủ rất nông, nghe thấy ở cửa sổ có tiếng động lập tức tỉnh, theo phản xạ cầm lấy thanh chủy thủ ở dưới gối.

“Là ta.” Lưu Trạm lưu loát nhảy vào phòng.

Tống Phượng Lâm ngồi bật dậy: “Sao đột nhiên lại xuống núi? Có vấn đề gì à?”

Lưu Trạm tự rót trà cho mình, uống liền mấy chén, chờ bớt thở dốc mới nói: “Sự tình vượt qua dự đoán của ta, một mình ta không quyết định được nên xuống núi tìm đệ bàn bạc thêm.”

“Xảy ra chuyện gì?” Tống Phượng Lâm không rảnh mặc thêm quần áo, chỉ mặc một bộ đồ trong xuống giường đi tới gần.

“Đệ xem cái này đi.” Lưu Trạm móc sổ sách trong vạt áo ra.

Tống Phượng Lâm thắp thêm đèn, dưới ánh sáng mờ nhạt lật xem từng trang, Lưu Trạm nhìn thấy quần áo của y quá mỏng manh nên tìm áo tới phủ thêm lên, đúng lúc này Tống Phượng Lâm hít sâu một hơi.

Thật sự là không ai ngờ núi bảo vật của gia tộc họ Nhan lại khổng lồ tới mức này!

“Tuyệt đối không thể để cho Chu Thiền biết rõ tình hình thực tế!” Tống Phượng Lâm phục hồi tinh thần, không chút do dự nói.

Nếu không mạng của bọn họ coi như xong! Chu Thiền chắc chắn sẽ vét sạch lực lượng của nhà họ Chu tới diệt họ Nhan và chiếm quyền khống chế mỏ bạc, đồng thời thanh trừ toàn bộ những người ngoài biết về nội tình!

Lưu Trạm trầm giọng nói: “Ta bắt được con trai của huyện lệnh huyện Sơn Âm Nhan Khải Tân, một người con thiếp thất họ Nhan, Nhan Khải Tu, và một quản sự phụ trách ghi chép thu chi về mỏ bạc.”

Lưu Trạm thuật lại toàn bộ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ những gì xảy ra trên núi, bao gồm cả việc Nhan Khải Tu và quản sự thông đồng với nhau làm giả sổ sách, Tiểu Mãn cầm ấn tín về Sầm Châu điều binh, và Lưu Trạm cũng đã bố trí thả đám đầy tớ đi, quấy đục dòng nước này lên.

“Hai ngày nữa người lấy bạc của họ Nhan sẽ lên núi, thời gian cấp bách, ta muốn chuẩn bị xong xuôi trước.”

“Ba chuyện quan trọng nhất đã được xử trí kịp thời rồi.” Tống Phượng Lâm bội phục, trong thời gian ngắn như vậy mà Lưu Trạm đã có thể lo liệu thỏa đáng những điểm mấu chốt nhất, phán đoán của hắn đối với tình hình vẫn luôn rất nhạy bén và hành động rất quả quyết.

Lưu Trạm nói: “Tiếp theo làm thế nào, ta vẫn chưa có kế hoạch cụ thể vì còn liên quan tới hai bên thế lực họ Nhan và Chu Thiền, Nhan Khải Tu kia có lẽ vẫn dùng được.”

Tống Phượng Lâm ngẫm nghĩ: “Đúng là dùng được.”

Tống Phượng Lâm sực nhớ ra gì đó, lấy giấy bút tới ghi lại toàn bộ những bên có dính dáng tới núi bảo vật.

Gia tộc họ Nhan, dưới trướng có một vạn quân Tấn Dương trông coi, hơn nữa còn có họ Trần và họ Lữ trong triều bảo vệ. Chu Thiền, dưới trướng có mười vạn quân phía bắc, hơn nữa ông ta còn là em trai của mẹ ruột Duệ Vương. Lưu Trạm, dưới trướng có tám ngàn quân Sầm Châu, ngoại trừ cái này ra thì hắn không còn ai để dựa vào nữa.

“Trong cuộc đua vây quanh núi bảo vật lần này, thế lực của Chu Thiền là khổng lồ nhất, đường sống duy nhất của chúng ta là bắt tay với họ Nhan, nhưng mà lão thái quân cầm đầu họ Nhan sẽ không dễ dàng nhượng bộ, chỉ có thể hư hư thực thực mượn tay Chu Thiền chèn ép dòng chính họ Nhan rồi âm thầm nâng đỡ Nhan Khải Tu lên làm tân gia chủ của họ Nhan.”

Tống Phượng Lâm vội vàng nói: “Huynh có còn nhớ chuyện Chu Thiền muốn đoạt lấy chức thái thú Tấn Dương không? Vì bị họ Trần và họ Lữ cản tay nên không thành công, có lẽ huynh có thể làm thế này…”

Hai người tập trung bàn bạc đến tận khi mặt trời ló ra tia sáng đầu tiên, lúc này Lưu Trạm mới đứng dậy quay lại núi.

Tống Phượng Lâm viết một phong thư, yêu cầu hộ vệ lập tức khởi hành tới Tấn Dương, một là đón toàn bộ người thân của quản sự bí mật rời khỏi Tấn Dương, hai là tới địa điểm mà quản sự đã ghi, lấy đi toàn bộ sổ sách.

Cùng lúc đó, những đầy tớ họ Nhan “chạy thoát”, hoảng sợ tìm đường xuống núi, đằng sau có truy binh nên chỉ có thể chạy trốn về thẳng Tấn Dương, vì bọn họ không có ngựa, phải đi bộ nên không dám đi ban ngày, nhanh nhất cũng phải mất năm ngày mới về được tới địa giới Tấn Dương.

Mặt khác cùng ngày, ban đêm Trương Tiểu Mãn chạy về tới binh doanh Sầm Châu, Tào Tráng nhìn thấy ấn tín của Lưu Trạm lập tức tập hợp binh lính xuất chinh, bảy ngàn binh mã chạy hết tốc lực lên đường ngay trong đêm, dự tính khoảng hai ngày sau là có thể hội hợp với Tống Phượng Lâm ở huyện Chương Đài.

Còn Lưu Trạm quay lại lên núi, ra lệnh cho binh lính thủ hạ đào chiến hào ở vòng ngoài rừng, lợi dụng địa thế núi non dựng lên một công sự phòng ngự đơn giản.
[Hết chương 44]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi