BA NGÀN DẶM LƯU ĐÀY

Trời mới tờ mờ sáng, nha môn thành Thụy Xương phái đi không ít binh lính tuần tra khắp các con phố, nghe nói là trong Phái phủ có trộm, thái thú hạ lệnh cho quan binh tới từng nhà điều tra.

“Có thấy một người đàn ông khoảng 24 – 25 tuổi không?” Binh lính gặp ai cũng hỏi, nhìn thấy người đàn ông nào có thân hình tương tự, tuổi tác tương tự đều sẽ giữ lại kiểm tra cẩn thận.

Chẳng mấy chốc bọn họ đi tới chỗ khách điếm mà nhóm Lưu Trạm đang dừng chân.

“Ôi, các vị binh gia, chuyện này là…” Chưởng quầy sợ hãi hỏi.

“Phụng mệnh điều tra tội phạm quan trọng, tránh ra!” Nha dịch dẫn đầu đẩy chưởng quầy qua một bên, “Lục soát toàn bộ cho ta!”

Binh lính nối đuôi nhau xông vào trong.

Chưởng quầy túa mồ hôi đầy trán: “Binh gia, trên lầu có một vị quan lão gia, nếu có va chạm…”

“Quan lão gia gì? Cái chỗ này của ngươi thì tới được người to cỡ nào hả?” Nha dịch dẫn đầu tỏ vẻ khinh thường, quan lớn đi vào Thụy Xương đều phải cúi đầu với họ Phái hết.

Chưởng quầy luống cuống xoa tay: “Là, là…”

Đúng lúc này, binh lính trên lầu bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó bị đá xuống cầu thang, lăn như một bao cát.

“Đại nhân nhà chúng ta chưa ngủ dậy, các ngươi muốn tra thì cứ tra, nhưng không được bước lên lầu hai một bước!” Quách Đông Hổ khoanh tay, đứng hất cằm kiêu ngạo, tạng người to con cường tráng như một con bò xứ Tây Tạng chắn ở chân cầu thang, nhất thời đám lính tiến không được lùi không xong.

Nha dịch cầm đầu tức giận chửi ầm lên: “Điêu dân từ đâu tới!? Mau bắt lại!”

Đám lính đồng loạt rút vũ khí ra, không hề sợ sệt. Bọn họ có đao, chẳng lẽ lại sợ một người không có gì trong tay? Nhưng mà bọn họ đã quá coi thường người đứng trước mặt mình rồi.

Quách Đông Hổ tiện tay túm lấy một cái ghế ném trúng một người, trong lúc bọn họ định né thì tóm bừa lấy một người nữa trở tay ném đi, hai người đều tắt thở ngay tại chỗ. Hai bên chưa kịp giao thủ chính thức mà một bên đã bị dọa cho ngơ ngác.

Nha dịch cầm đầu biến sắc, hét lớn: “Phải tử hình tên hung đồ này ngay tại chỗ!”

Quách Đông Hổ cười to: “Ông đây là cửu phẩm thiên hộ dưới trướng đại tướng quân, sao tới Thụy Xương của các ngươi lại biến thành hung đồ rồi?”

Sắc mặt của nha dịch cầm đầu chuyển sang màu trắng bệch.

Lúc này Vi Thành Quý cũng đi xuống, giơ lên ấn tín cho bọn họ xem.

“Ta là phó úy dưới trướng đại tướng quân, người đang ở trên lầu là đại nhân nhà chúng ta, trung lang tướng Lưu đại nhân phụng mệnh đến trưng binh, các ngươi muốn tra kẻ trộm, có thể, nhưng không được lên lầu quấy nhiễu giấc ngủ của đại nhân nhà chúng ta.”

Vi Thành Quý cười khẩy: “À, muốn lên lầu cũng được, gọi gia chủ của các ngươi tự mình tới đây, chứ các ngươi thì chưa đủ tư cách để lục soát phòng của đại nhân nhà chúng ta.”

Trương Tiểu Mãn đam mê hóng hớt cũng xuống lầu xem náo nhiệt: “Đến đúng lúc lắm, đại nhân nhà chúng ta cũng đang có việc muốn tìm gia chủ nhà các ngươi, ngươi trở về nói với gia chủ của các ngươi đi, nói là Lưu đại nhân cho mời.”

Trương Tiểu Mãn khinh thường quẹt mũi: “Lưu đại nhân đến Thụy Xương nửa tháng rồi mà gia chủ các ngươi vẫn chưa trưng binh xong, Lưu đại nhân nhà chúng ta còn đang sốt ruột lắm đây, gia chủ các ngươi rốt cuộc là đang bận rộn làm gì thế?”

Tới lúc này, tên nha dịch cầm đầu chẳng còn chút khí thế nào nữa.

Một đám này toàn là các lão gia có chức vụ hẳn hoi, gã chỉ là một con chó chạy việc, không có tư cách ở đây hô to gọi nhỏ, bị đối phương lấy mạng chỉ là chuyện thuận tay mà thôi.

Nha dịch cầm đầu nén cơn giận xuống, dẫn người rời khỏi khách điếm.

“Đại nhân, đi hết cả rồi.” Trương Tiểu Mãn đứng ngoài cửa phòng nói.

Lưu Trạm đang ngồi ở bàn ăn sáng, nghe vậy hắn gõ gõ lên bàn mấy cái, ra đây đi.

Đứa bé đang trốn dưới gầm giường cẩn thận nhô đầu ra, Lưu Trạm bị dáng vẻ này của nó chọc cho bật cười: “Qua đây ăn sáng.”

Đứa bé nghe lời ra bàn ngồi, Trương Tiểu Mãn bưng về cho nó một bát cháo, nó ngoan ngoãn tự xúc ăn, không phát ra tiếng động nào.

Phái Công Ly đã tắm qua, thay sang một đồ bằng vải thô khác, trông vẫn còn khá yếu ớt nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều rồi.

“Ngươi cũng qua đây ăn đi.” Lưu Trạm nói.

“Tạ Lưu đại nhân.” Phái Công Ly đúng là đang rất đói, bất chấp cả mặt mũi, ăn một hơi hết sạch bát cháo.

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng thìa bát va chạm vào nhau, Lưu Trạm lấy một cái bánh bao đưa cho đứa nhỏ, hỏi: “Nhóc tên là gì?”

“Con tên là Thập Tứ.” Đứa bé lễ phép trả lời, đưa hai tay nhận lấy cái bánh bao, cắn từng miếng từng miếng.

Lưu Trạm phì cười: “Đây mà gọi là tên à?”

“Trẻ con nuôi trong thanh lâu để bán, không có tên.” Phái Công Ly móc một chiếc khăn tay ra lau miệng, khôi phục lại tư thái của một công tử thế gia kiêu ngạo.

Sắc mặt Thập Tứ tức thì trở nên buồn bã, bánh bao đã ăn hết một nửa trong tay cũng không còn ngon nữa.

Lưu Trạm xoa đầu nó, không nói gì, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trương Tiểu Mãn mang Thập Tứ sang phòng cách vách.

Trương Tiểu Mãn và Thập Tứ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Phái Công Ly lẩm bẩm: “Loại trẻ con thanh lâu nuôi để bán này đều được niêm yết giá cả rõ ràng, ngoại hình tốt một chút có thể bán được hơn một ngàn lượng, có vài người thích chơi trẻ con, nhưng nhỏ thế này thì sức đâu mà chịu nổi? Phần lớn toàn là chơi không được vài lần đã chết.”

Phái Công Ly nhìn Lưu Trạm, biểu cảm trào phúng: “Thật không ngờ Lưu đại nhân lại có tấm lòng lương thiện này, không biết khi ra tay giết người Lưu đại nhân có cảm tưởng gì?”

Sắc mặt của Lưu Trạm bất biến nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, kèm theo cả sát ý. Hắn bưng chén trà lên uống một hớp, dùng ánh mắt lạnh lẽo đó nhìn thẳng vào Phái Công Ly.

Hắn không phải là người trời sinh máu lạnh vô tình, nhưng có một số chuyện, khi đã bắt đầu rồi thì không còn đường lui.

Tranh giành quyền lực vẫn luôn tàn khốc như thế, trái tim của Lưu Trạm sớm đã chia thành hai mặt đen trắng, mặt màu đen chính là những toan tính không thể để lộ, hắn không muốn nói cũng không muốn nhắc tới.

Phái Công Ly không chút kiêng kị chọc thủng bộ mặt tàn nhẫn đó của Lưu Trạm, chẳng khác gì nhổ răng cọp.

“Lưu đại nhân, chúng ta giống nhau, đều là cùng một loại người.” Phái Công Ly lại nói.

“Ta là con thiếp thất của gia chủ họ Phái, mẫu thân của ta xuất thân tiện tịch nên sau khi sinh ra ta đã bị đích mẫu bỏ mẹ lấy con. Ta sống ở hậu viện tới năm một tuổi, chưa từng được nhìn thấy gia chủ một lần.”

“Ba năm trước ta thi đậu cử nhân, gia chủ cảm thấy ta dùng được nên lệnh cho ta vào thành Tấn Dương, điều tra kho báu của họ Nhan, sau đó đại tướng quân tới Tấn Dương, gia chủ mượn bạn bè trong kinh đề cử, xếp ta vào làm mưu sĩ bên cạnh đại tướng quân.”

Sắc mặt Phái Công Ly trầm xuống: “Tuy ta sinh ra trong nhà họ Phái, nuôi trong nhà họ Phái nhưng kỳ thật ta đối với họ Phái chỉ có hận chứ không có tình, ranh giới đích thứ trong nhà rõ ràng, con thiếp thất chỉ là gia nô có chung dòng máu với gia chủ mà thôi.”

“Như những gì ngài thấy, vì ta không hoàn thành nhiệm vụ nên bị gia chủ ghét bỏ, và ta cũng biết quá nhiều chuyện nên gia chủ muốn xử tử ta luôn.”

Trong mắt Phái Công Ly bùng lên cảm xúc thù hận: “Cuộc đời này ta hận nhất chính là tại sao mình lại sinh ra ở trong nhà họ Phái, cho dù ta có tài hoa xuất chúng hơn nữa, cho dù ta có được đại tướng quân tín nhiệm đi nữa thì trước sau gì ta vẫn chỉ là một con chó của họ Phái mà thôi.”

“Chúng ta đều là cùng một loại người.” Phái Công Ly lặp lại, “Chúng ta đều muốn thoát khỏi những kẻ kìm kẹp chúng ta, chúng ta đều có mục đích giống nhau, vì chính tương lai của chúng ta.”

Ý ngầm của Phái Công Ly là chúng ta đều là những kẻ ích kỷ, có thể vì mục tiêu mà không từ mọi thủ đoạn, chúng ta có chung một mục tiêu.

“Chúng ta có thể hợp tác.” Cuối cùng, Phái Công Ly nói.

So với bài thuyết giáo hùng hồn của Phái Công Ly, thái độ của Lưu Trạm vẫn bình tĩnh như cũ, nghe đối phương nói xong, hắn phì cười.

“Ngươi lấy điều kiện gì để bàn chuyện hợp tác với ta?” Lưu Trạm tỏ vẻ hứng thú, đổi sang một tư thế khác ngồi thoải mái hơn.

“Ngươi chỉ là một đứa con bị gia tộc bỏ quên, giả sử không quay lại bên người đại tướng quân tiếp tục làm mưu sĩ, nếu không có họ Phái, ngươi có thể làm được gì? Thứ ta nói thẳng, Chu Thiền coi trọng họ Phái đằng sau lưng ngươi nên mới giữ ngươi lại bên cạnh mình thôi.”

Lưu Trạm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Lần này ngươi trốn ra khỏi nhà họ Phái, nếu họ Phái gửi thư nói rõ sự thật với Chu Thiền, nói ngươi đã phản bội gia tộc, bị trục xuất ra khỏi họ Phái và đưa một người con cháu khác tới làm hạ nhân cho Chu Thiền sai sử, ngươi cảm thấy Chu Thiền sẽ xử lý ngươi như thế nào?”

Mặt mày Phái Công Ly tái xanh.

Lưu Trạm nhún vai bày tỏ, ai cũng là hồ ly ngàn năm cả thôi, khỏi phải thăm dò nhau.

“Ta cứu ngươi bởi vì đối với ta, ngươi vẫn còn chút ít hữu dụng, chứ không phải là tầm quan trọng của ngươi lớn bao nhiêu ở cái đất Bắc Cương này.”

“Ngươi có thể cân nhắc, hoặc là vui vẻ quy thuận ta, hoặc là…” Lưu Trạm làm một động tác “xin mời đi”.

Lời này tựa như một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, chút tự tôn còn sót lại của Phái Công Ly bị phá hủy tan tành.

Hai mắt Phái Công Ly đỏ bừng, nắm tay siết chặt, hồi lâu sau không nói câu gì.

Lưu Trạm nói tiếp: “Ta không có ý ép buộc ngươi, nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể sai người đưa ngươi rời khỏi Thụy Xương, dù gì giữ ngươi lại cũng đồng nghĩa với việc thêm không ít phiền toái.”

Một đứa con thiếp thất bị gia tộc vứt bỏ, cho dù có công danh cử nhân chăng nữa, nếu không có quan hệ thì cũng không thể làm nên trò trống gì.

Trừ phi Phái Công Ly bằng lòng hạ mình tới một số huyện nhỏ địa phương làm sư gia, chủ bạ gì đó, nhưng như vậy thì quá nhục nhã rồi.

“Ngươi muốn ta làm gì?” Cuối cùng Phái Công Ly chấp nhận cúi đầu trước Lưu Trạm.

Lưu Trạm trả lời: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Đúng lúc này, Trương Tiểu Mãn gõ cửa: “Đại nhân, quản gia của nhà họ Phái tới.”

Quản gia họ Phái dẫn theo mấy chục người đi vào trong khách điếm, thấy Lưu Trạm bước ra lập tức đon đả chào hỏi: “Bái kiến Lưu đại nhân.”

Lưu Trạm: “Phái quản gia đến đúng lúc lắm, bản quan tính ra khỏi thành trở về báo cáo công việc với đại tướng quân đây, gia chủ của các ngươi giá lớn quá, bản quan không chờ nổi nữa.”

Lần này Phái quản gia phụng mệnh tới điều tra phòng của Lưu Trạm, không ngờ đối phương lại chủ động rời đi rồi.

Lưu Trạm vừa nói xong, Vi Thành Quý dẫn tới một chiếc xe ngựa chờ trước cửa khách điếm, Trương Tiểu Mãn cũng xách theo một cái tay nải đi xuống lầu.

“Đại nhân, thu thập xong hết rồi, có thể lên đường rồi.” Cách từ xa Trương Tiểu Mãn hô lên.

“Chuyện này…” Quản gia nhất thời luống cuống, ông ta tới vì muốn lục soát phòng, Lưu Trạm lại đi rồi, tuy tránh được một trận xung đột nhưng nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

Lưu Trạm hừ một tiếng, phất tay chui vào xe ngựa.

Trương Tiểu Mãn đi ngang qua còn nhổ phì một phát, chọc cho Phái quản gia tức giận xì khói. Ông ta cũng không vừa, mắng to như muốn trả đũa: “Lục soát! Lục soát hết cho ta!”

Quách Đông Hổ và Trương Tiểu Mãn một trước một sau cưỡi ngựa hộ tống xe ngựa đi tới cổng thành, binh lính thủ vệ hơi sợ vị quan gia này, cộng thêm đích thân Lưu Trạm thò đầu ra nên không dám hỏi nhiều.

Ra khỏi thành Thụy Xương, nhóm Lưu Trạm hội ngộ với một ngàn kỵ binh đóng quân ở ngoài thành.

Các binh lính hạ trại trên sườn núi, lều trại nằm lác đác nhưng giữ khoảng cách nhất định với nhau, vòng ngoài có lính thay phiên nhau canh gác, ngựa được nhốt tụ lại ở giữa doanh trại, tuy có tận một ngàn người nhưng vô cùng trật tự và kỷ luật.

Lưu Trạm xuống xe ngựa, thuận tay ôm theo Tiểu Thập Tứ, trong ánh mắt nghi hoặc của đám binh lính, từ trong xe ngựa lại chui ra thêm một người nữa.

Một ngàn kỵ binh Lưu Trạm dẫn theo lần này chính là một ngàn thân vệ theo từ huyện Võ Nguyên, mọi người đều biết bên cạnh Lưu Trạm có một quản sự gọi là Tống tiên sinh, hình tượng Tống tiên sinh đẹp tựa trích tiên luôn như hình với bóng đi cùng Lưu Trạm đã khắc sâu trong trí nhớ của bọn họ.

Bỗng nhiên bây giờ lại xuất hiện thêm một vị công tử diện mạo thanh tú, mọi người lâm vào rối loạn, đủ các loại suy đoán trong đầu như muốn tràn hết cả ra ngoài.

“Tiểu Mãn, bố trí một cái lều trại cho Phái công tử.” Dứt lời, Lưu Trạm dẫn theo Tiểu Thập Tứ đi vào trong trung trướng.

Trung trướng của hắn cũng rất đơn giản, chỉ trải một cái thảm ở góc, bên trên là chăn nệm, chính giữa trung trướng là một cái hố lửa nhỏ.

Sau khi tiến vào, Lưu Trạm tự tay nhóm lửa pha trà.

Tiểu Thập Tứ từ khi sinh ra đã được nuôi ở hậu viện thanh lâu, mỗi ngày chỉ đối diện với bốn bức tường, nhóc chưa từng được nhìn thấy ai nhóm lửa pha trà bao giờ, cảm thấy vô cùng mới lạ nên ngoan ngoãn đi theo Lưu Trạm học cách làm.

Lát sau, Lưu Trạm bàn giao hết lại cho nó, nhàn nhã nằm nghiêng trên thảm chỉ huy Tiểu Thập Tứ: “Đừng thêm nhiều củi gỗ quá, đúng, từng đó đủ rồi, lát nữa nếu lửa nhỏ đi thì lại thêm tiếp.”

Một đứa nhóc bốn tuổi, mới bắt đầu học làm nhưng vẫn làm đâu ra đấy.

“Thủ lĩnh, tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Trương Tiểu Mãn vén rèm đi vào, nhìn thấy Thập Tứ đang xem lửa cháy, thuận tay ôm nó cách ra xa.

“Ngồi xa một chút, nếu không nhóc sẽ bị nướng chín.”

Trương Tiểu Mãn bẻ một miếng bánh nhỏ thả vào trong ấm trà.

Lưu Trạm nói: “Cứ theo kế hoạch mà làm, họ Phái không muốn ông đây sống yên, ông đây cũng sẽ không cho bọn chúng sống yên.”

Thế gia nhiều đời đi học đúng không? Lưu Trạm nhếch mép cười.

Ba ngày sau, ban đêm, thành Thụy Xương xuất hiện một đám người mặc đồ đen không rõ thân phận, đám người này không ăn trộm không cướp của, chỉ dán giấy khắp nơi, trên giấy viết một đống chuyện bí mật của gia chủ họ Phái.

Không chỉ có chữ mà còn có cả tranh, mỗi nhân vật trong câu chuyện đều được vẽ ra. Tới khi trời sáng, dân chúng thức dậy, toàn thành lập tức nổ tung.

Phái gia chủ mua trẻ con dâm loạn, mua trẻ con ở thanh lâu nào, mua bao nhiêu tiền, một tháng chơi chết bao nhiêu đứa bé, thậm chí đến cả chuyện Phái gia chủ phải uống thuốc trợ hứng cũng có ghi.

Chữ và tranh liệt kê từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, minh họa đủ những người được nhắc tên, kể cả một kẻ trung gian mua bán trẻ con cũng được vẽ ra.

Nghe nói hôm đó Phái gia chủ tức giận đến mức nằm liệt trên giường không dậy nổi, thành Thụy Xương như bị lật tung, cuối cùng bọn họ chỉ bắt vài tên du côn đánh một trận, cưỡng ép bọn chúng nhận tội hòng cho qua.

Ba ngày sau lại xuất hiện mấy cuốn sách nhỏ, cứ như từ trên trời rơi xuống, lần này không dán lên tường nữa mà ném vào trong sân và nhà dân, mỗi nhà một cuốn.

Thê tử thứ hai của Phái gia chủ thông dâm với con trai thứ ba!!! Tiểu thư Phái Thập Nhị không phải là con ruột của Phái gia chủ!!! Ôi mẹ ơi! Bá tánh thành Thụy Xương lại một lần nữa nổ tung.

Trong sách ghi tỉ mỉ rõ ràng quá trình vợ kế của Phái gia chủ thông dâm với con trai vợ trước như thế nào, thậm chí còn ghi ở vị trí nào có một cái tiểu viện trống, không sai một ly.

Quan trọng hơn chính là trong sách có bằng chứng chứng minh canh giờ mà tiểu thư Phái Thập Nhị được sinh ra không đúng!

Tính từ sinh nhật của tiểu thư Phái Thập Nhị, trong mấy ngày Phái phu nhân mang thai, Phái gia chủ đang ở một biệt trang từ một tháng trước đó, thử hỏi tiểu thư Phái Thập Nhị được xuất hiện bằng cách nào?

Dân chúng không dám thảo luận quá lộ liễu nhưng trước đó cũng có vài người lén lút nhắc tới chuyện này rồi.

Chuyện Phái gia chủ rời Thụy Xương đến biệt trang nhỏ ở địa phương không phải là bí mật, lúc nào Phái gia chủ đi ra ngoài mà chẳng tiền hô hậu ủng.

Dân chúng tự tính toán thời gian, đúng là sai nhịp mà, quả nhiên là tạp chủng loạn luân!

Cũng hợp lý thôi, Phái gia chủ đã bảy mươi rồi, lấy đâu ra chuyện dễ dàng có thêm con như vậy?

Phái gia chủ tức méo miệng, toàn thân không cử động được, miệng cũng không nói chuyện được, chỉ nói ra được một đống hồ ngôn loạn ngữ gì đó không rõ.

“Ha ha ha ha ha!” Trong doanh trướng, Lưu Trạm cười ngã ngửa.

“Tiểu Mãn, nhớ giữ lại một cuốn gửi về cho Tống tiên sinh xem, câu chuyện vui như thế này không thể thiếu phần của Tống tiên sinh được, ông đây cười sắp chết rồi.”

“Vâng, đệ lập tức làm.” Trương Tiểu Mãn nhặt mấy cuốn bản thảo trong đống sách kia.

“Thủ lĩnh, ngày mai có cần ném sách nữa không?”

Tâm trạng Lưu Trạm đang rất tốt: “Cần, cần chứ, vẫn còn nhiều câu chuyện vẫn chưa kể xong mà, lần này phải cho Phái gia chủ cẩn thận nếm thử cái gì gọi là sức mạnh của dư luận.”

Đúng lúc này, Phái Công Ly mấy ngày nay không biết gì, hôm nay mới muộn màng phát hiện ra, tức hộc máu vọt vào: “Lưu Trạm! Ngươi! Ngươi! Sao ngươi lại phát tán những chuyện này!?”

Phái Công Ly tức tối dậm chân: “Ngươi gạt ta!! Nếu ta biết ngươi làm chuyện điên rồ như vậy, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết!!”

Thanh danh của gia tộc họ Phái tiêu tùng cả rồi! Là bị hủy hết trong tay mình! Phái Công Ly suýt chút nữa sụp đổ.

Lưu Trạm thu lại nụ cười, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn, nói: “Bí văn của họ Phái mà ngươi tự tay viết ta đã sai người đem về nhà rồi.”

Phái Công Ly chết sững như bị sét đánh, lúc này còn gì mà y không rõ nữa, bản thân mình rơi vào ổ cướp rồi! Thậm chí Phái Công Ly còn không nhớ ra mấy ngày trước mình bị Lưu Trạm lừa viết bí văn về họ Phái như thế nào.

Phái Công Ly hoàn toàn không ngờ, Lưu Trạm dùng chính những cái đó để uy hiếp mình. Y chưa kịp tìm ra nhược điểm của Lưu Trạm thì đã tự dâng nhược điểm của mình lên.

Phần bảo thảo đó, bất kể là Lưu Trạm đưa cho Chu Thiền hay nhà họ Phái cũng đều đủ khiến Phái Công Ly thân bại danh liệt, Lưu Trạm muốn vu hãm thế nào cũng được.

Sắc mặt Phái Công Ly dại ra, trông như người bị câu mất hồn.

Lưu Trạm vỗ tay mấy cái, binh lính canh giữ bên ngoài đi vào.

“Nói với Thành Quý, đêm nay truyền tin tới Phái phủ, ông đây muốn trong vòng nửa tháng phải nhìn thấy đủ mười lăm vạn tân binh, nếu không thì ông đây sẽ làm cho ô danh của gia tộc bọn họ truyền đi khắp Đại Sở.”

Gian trá giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, không có nguyên tắc, không đi theo bất kỳ kịch bản nào, đây chính là Lưu Trạm, dương mưu hắn không giỏi lắm nhưng luận âm mưu thì ít ai chơi lại được hắn.

Phái Công Ly giận đến mức cả người phát run nhưng trước sau không dám phát tiết trước mặt Lưu Trạm.

Rốt cuộc y cũng hiểu rõ ngày đó Lưu Trạm nói y vẫn còn hữu dụng là có ý gì, mục đích lợi dụng y để đối phó với nhà họ Phái của Lưu Trạm đã đạt được.

Gia chủ họ Phái hiện giờ đang nằm bẹp trên giường, người tạm thời đứng ra làm chủ là Phái Công Minh có chịu thỏa hiệp hay không? Đáp án đương nhiên là có, bởi vì những gì trong sách nói toàn là sự thật.

Phái Công Minh đánh cược không nổi mà cũng không dám đánh cược, nhỡ đâu lộ ra thêm nhiều việc xấu xa khác thì càng không thể cứu vãn, thanh danh của họ Phái triệt để tiêu tùng rồi!

Đồng thời trong lòng Phái Công Minh cũng ngập tràn thù hận, hận phụ thân mình già rồi mà vẫn muốn nắm quyền trong nha môn, hận phụ thân mình già rồi mà không đứng đắn, đùa giỡn với nha hoàn chưa đủ còn đi tìm trẻ con.

Ông ta cũng hận người em trai của mình vô dụng bất tài, loạn luân với mẹ kế, vết nhơ này nếu bị chứng thực thì con cháu họ Phái đời sau đừng hòng ngẩng mặt lên được nữa.
[Hết chương 49]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi