BA NGÀN DẶM LƯU ĐÀY

Khi con lợn rừng về thôn, nó đã làm cả thôn Thiên Thương chấn động!

Bốn nhóc đàn em khiêng con lợn tới sân nhà họ Lưu, người trong thôn kéo nhau tới xem, bốn người Tào Tráng kể lại tình huống lúc đó cực kỳ sinh động, khiến dân làng kinh ngạc không thôi.

Còn Lưu Trạm thì bị Lưu Học Uyên phạt quỳ gối ở trong nhà.

Triệu thị bị dọa chết khiếp khi nhìn thấy bộ dạng cả người đầy máu của Lưu Trạm, khóc lóc nức nở, sắc mặt của Lưu Học Uyên cũng xanh mét.

Người trong nhà đều im lặng, chỉ còn tiếng khóc đau lòng của Triệu thị.

Lưu Học Uyên muốn mắng Lưu Trạm một trận nhưng nghĩ tới thời gian vừa qua con trai mình đã vất vả trèo đèo lội suối để kiếm đồ ăn về cho cả nhà, lại không thể mắng nên lời.

Ông muốn hỏi hắn có bị thương chỗ nào hay không, nhưng nhìn thấy con mình không biết quý trọng tính mạng của bản thân, lại tức không chịu được. Nửa năm trước người nhà họ Lưu vẫn còn đang hưởng vinh hoa phú quý ở Lưu phủ, cuối cùng Lưu Học Uyên chỉ còn lại cảm giác bất lực sâu sắc.

“Ông bà Lưu ơi, trời hôm nay quá lạnh, trên người đứa nhỏ còn có vết thương, đừng bắt nó quỳ nữa, khéo lại sinh bệnh.” Lúc này thím Trương chủ động đi vào nhà hòa giải.

“Thím Lưu, thím mau dẫn đứa nhỏ đi thay đồ đi, trong bếp còn nước ấm không? Nếu không thì để tôi đi đun cho, mau tẩy rửa vết thương sạch sẽ, thằng khỉ nhà tôi cũng bị cha nó dẫn về dạy dỗ rồi, con lợn rừng này đâu phải là thứ mà bọn trẻ con có thể trêu vào chứ, nghĩ thôi cũng thấy sợ.”

Triệu thị vội vàng lau nước mắt, đỡ Lưu Trạm vào trong phòng.

Lưu Trạm cũng không ra vẻ làm gì nữa, hắn cởi hết quần áo ngồi ghé vào giường để Triệu thị lau người cho mình, bây giờ hắn thật sự đang rất đau, chỗ nào cũng đau!

Xử lý xong xuôi cho tên nhóc ngỗ ngược này, năm người trong nhà bắt đầu bàn nhau cách xử lý con lợn rừng kia như thế nào.

Bởi vì bốn đứa trẻ kia đều một mực khẳng định Lưu Trạm là người giết con lợn rừng, cha của Tào Tráng đề xuất một ý: một nửa con lợn là của nhà họ Lưu, phần còn lại chia đều cho bốn nhà, còn nội tạng thì nấu lên thành một bữa, cả năm nhà cùng ăn.

Thím Trương nhiệt tình góp thêm rau xanh, ba nhà còn lại cũng góp một ít lương thực, nhà họ Lưu cung cấp sân, vậy là xong.

Trong cả buổi chiều, sân nhà họ Lưu toàn là tiếng mài dao soàn soạt mổ lợn rừng, người mổ chính là cha của Tào Tráng, đám người vây xem vẫn chưa tan, nhà họ Lưu xưa nay chưa từng náo nhiệt như bây giờ.

Trong lúc đó Trần bách hộ cũng tới xem thử, đương nhiên ông ta chỉ tới xem náo nhiệt thôi, với điều kiện gia đình ông ta thì không lạ gì mấy miếng thịt heo này, nhưng các thôn dân khác đứng xem thì thèm sắp chết rồi.

Bọn họ là quân hộ cày quân điền, nói dễ nghe là nông dân nhưng thực chất chỉ là quân nô mà thôi, cuộc sống nghèo khổ hơn những người nông dân có ruộng riêng, điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, những chuyện lớn như kết hôn đám tang cũng chưa chắc mổ được một con heo, quanh năm suốt tháng không ăn nổi một miếng thịt.

Nhà họ Lưu mổ lợn trong sân, có không ít thôn dân mặt dày xin ké, người nhà họ Lưu không biết phải từ chối thế nào, cũng may là thím Trương, thím Tào, thím Văn trợ giúp, ai cũng đừng hòng động vào.

Con lợn rừng này là lũ trẻ nhà bọn họ săn được, thôn dân có hâm mộ đến mấy cũng không thể sờ tay vào.

Lúc chia phần nhà họ Tào vốn định để nguyên cái đầu lợn cho nhà họ Lưu, Lưu Học Uyên lại bảo chia thành bốn ra cho bốn nhà.

Bởi vì cha của Tào Tráng cũng không phải là người mổ heo chuyên nghiệp nên lúc cắt ra không được đều cho lắm, Lưu Học Uyên lại quyết định nhận phần nửa con lợn nhỏ hơn một chút, nửa bên kia để cho bốn nhà chia nhau.

Điều này làm cho mọi người vui mừng khôn xiết, dù sao con lợn này cũng là nhờ con trai nhà người ta liều mạng săn được, bọn họ chỉ là dính ít ánh sáng mà thôi.

Lúc bên kia đang chia thịt thì Lưu Học Uyên nhờ người mời đại phu tới, xem xét kỹ lại vết thương của Lưu Trạm, tay trái bị trật khớp không thể động đậy của hắn phải tĩnh dưỡng một tháng mới khỏi được.

Đại phu để lại một ít rượu thuốc rồi cáo từ, Triệu thị được thím Trương nhắc nhở, cắt cho đại phu hai cân thịt heo làm thù lao, vị đại phu kia tươi cười cáo từ.

Chiều muộn mọi người mang bàn ghế sang sân nhà họ Lưu tổ chức bàn tiệc, năm nhà hân hoan ăn một bữa thịt ngon lành.

Lúc ăn cơm đương nhiên không thể thiếu Lưu Trạm, hắn cũng không rảnh quan tâm cảm giác đau nhức trên người, đây là bữa cơm thịnh soạn nhất mà hắn được ăn từ lúc xuyên qua tới nay.

Cha của Tào Minh cũng mang sang mấy bình rượu gạo mình tự ủ, nhóm đàn ông uống ít rượu vào xong bắt đầu vỗ vai xưng huynh gọi đệ, chuyện gì cũng kể ra hết.

Chuyện nhà họ Lưu bị cách chức quan, đẩy đi lưu đày không phải là bí mật gì ở thôn Thiên Thương, điều bất ngờ là câu chuyện của cha Văn Thanh Sơn.

“Nói ra có khi mọi người không tin, ông nội của tôi cũng từng làm quan, tôi tên là Văn Kế Từ, ông nội tôi tên là Văn Đông Lai, từng làm chức thái thú*, sau đó hoàng đế Thái Tổ xuất binh, ông nội tôi không gom được đủ lượng lương thảo quân đội yêu cầu nên một nhà bị lưu đày.”

(*Thái thú: chức quan đứng đầu quản lý hành chính của một quận)

“Thái thú đã là gì, tổ tiên của ông đây còn làm đại tướng quân này!” Cha Tào Tráng cười ha ha.

“Xin hỏi tổ tiên của nhà Tào đại ca là vị nào?” Lưu Học Uyên cũng không ngờ những nông phu đi chân trần chất phác lại có lai lịch như vậy.

“Tôi tên là Tào Thiết, cha của Tào Minh tên là Tào Mã, bọn tôi là anh em ruột, ông cố của tôi là đại tướng quân của nước Tề, tên là Tào Quý.” Cha Tào Tráng vừa nói vừa rót rượu.

“23 năm trước, Đại Sở diệt Tề, cha tôi Tào Qua là tướng tiên phong nên đã tử trận, người nhà họ Tào chúng tôi không muốn hàng Sở nên Thái Tổ hạ lệnh chặt đầu toàn bộ đàn ông con trai trên mười tuổi của nhà họ Tào, nữ quyến và trẻ nhỏ dưới mười tuổi thì đày ra biên cương, lúc đó tôi và em trai còn nhỏ nên thoát nạn.”

Lưu Trạm ở bàn bên cạnh vừa nghe vừa gật gù, gen di truyền mạnh thật, bảo sao Tào Tráng còn nhỏ đã to lớn khỏe mạnh như thế, hóa ra là vì xuất thân nhà võ tướng!

Ba anh em nhà họ Lưu, Lưu Học Uyên, Lưu Học Dật, Lưu Học Lễ vô cùng cảm khái, Lưu Học Uyên còn chắp tay thi lễ với hai người kia.

“Tổ tiên nhà họ Tào hy sinh vì đất nước, xương cốt cứng cỏi, đáng kính đáng kính.”

“Anh hùng chớ hỏi xuất thân, hôm nay chúng ta không say không về!” Tào Mã cười to.

Lưu Trạm bỗng nhiên nghĩ đến, Văn Thanh Sơn và anh em nhà họ Tào đều có xuất thân bất phàm, tổ tiên nhà họ Trương có khi nào cũng là một danh sĩ giấu mặt?

“Ê, Mãn Tử, tổ tiên nhà đệ làm gì?” Lưu Trạm hỏi.

Lời này đã bị cha của Trương Tiểu Mãn ngồi ở bàn bên cạnh nghe thấy.

“Tôi tên là Trương Phú Sinh, tổ tiên nhà chúng tôi là phú thương Giang Nam, Thái Tổ xuất binh đánh xuống phía nam cần tài lực quá nhiều, đi tới nơi nào sẽ khai đao với nhà phú thương nơi đó, nặng thì chém đầu cả nhà, nhẹ thì lưu đày cả nhà, toàn bộ tài sản sung nhập công quỹ, năm đó phú thương Giang Nam có rất ít người may mắn thoát được.”

Lưu Trạm ngạc nhiên thầm nghĩ, Sở Thái Tổ ngoan cố độc đoán như vậy, chẳng những không làm cho nước Sở diệt vong mà còn phát triển mạnh mẽ hơn, chẳng khác nào phải bá đạo đến tận cùng mới đạt được mục tiêu cao nhất.

“Đương kim hoàng đế Tuyên Tông cũng điên chẳng kém.” Lưu Học Dật nhịn không được nói.

“Nhị đệ, không được bàn luận về hoàng đế.” Lưu Học Uyên nghiêm mặt.

Tào Thiết bật cười, “Có gì mà không được nói? Chỗ này núi cao hoàng đế xa, một nơi khỉ ho cò gáy thì làm gì có ai quản tới? Mấy ông cũng đừng có bị bộ dạng tự đắc của Trần bách hộ kia dọa, ông ta chỉ là một tên dốt đặc cán mai mà thôi, quản chuyện ruộng đồng còn được chứ khó hơn nữa là chịu.”

“Vẫn nên cẩn thận một chút.” Lưu Học Uyên thầm nghĩ, dù sao nhà mình cũng là phạm nhân do đích thân hoàng đế định tội.

Bữa cơm này mọi người ăn tận hứng rồi giải tán.

Cơm nước xong xuôi, Lưu Trạm mệt phờ nằm trên giường đất nghỉ ngơi, trong lòng không khỏi nhớ tới những lời nói của nhóm đàn ông trong bữa cơm, đạo lý thắng làm vua thua làm giặc chính là như vậy.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Lưu Trạm bị cấm túc, trời cũng đổ tuyết, thế gian trắng xóa một màu.

Bởi vì hôm mổ lợn thím Trương có nói mấy câu, bảo là phòng bếp của nhà họ Lưu phải đi xuyên qua trời tuyết để nấu cơm nấu nước nên quá lạnh, Lưu Học Uyên ghi tạc trong lòng, ngày hôm sau lập tức lên núi chặt cây lấy gỗ, muốn làm cho phòng bếp và nhà chính thành một khối chung.

Không phải là xây nhà gạch giống ở hiện đại nên toàn bộ nguyên vật liệu hầu như có sẵn hết, không tốn một xu, ba nhà Trương Tào Văn biết chuyện cũng sang hỗ trợ, lập kế hoạch xây xong trước khi đợt tuyết lớn nhất đổ xuống.

Ngôi nhà mới xây nằm giữa nhà chính là phòng bếp, thừa ra thêm hai gian phòng, một gian làm nhà kho, một gian làm phòng của Lưu Trạm, lý do là hắn đã lớn rồi, không muốn ở cùng phòng với cha mẹ nữa.

Bởi vì có thêm người hỗ trợ nên nhà mới còn tốt hơn cả hai gian nhà cũ, điều này làm cho Lưu Học Uyên vô cùng cảm kích, ông vốn định lấy ít thịt heo làm quà cảm ơn nhưng lại bị mọi người từ chối.

Tào Thiết nói: “Da mặt tôi dày, để tôi nói đi. Mấy nhà chúng tôi tuy rằng tổ tiên có tí tiếng tăm nhưng tới thế hệ chúng tôi chữ không đọc được một nét, chúng tôi da mặt dày, muốn cầu tiên sinh dạy cho đám nhóc thúi nhà chúng tôi biết đọc chữ.”

Lưu Học Uyên hơi bất ngờ.

Mấy người kia lại cho rằng là ông không muốn dạy, Trương Phú Sinh vội nói: “Tiên sinh, ông là người có công danh cử nhân, đúng là chúng tôi đã trèo cao, nhưng mong ông đừng để ý, chúng tôi sẵn sàng nộp học phí, công việc của năm sau cũng không cần ông nhọc lòng, mấy huynh đệ bọn tôi lo được hết.”

Văn Thanh Sơn cũng nói: “Tiên sinh, thiên hạ 10 năm gặp biến nhỏ, 50 năm gặp biến lớn, chúng tôi muốn đánh cược đời sau sẽ không phải đầu tắt mặt tối ở sâu trong ngọn núi này nữa, mong tiên sinh hãy chấp nhận yêu cầu quá đáng của chúng tôi.”

Lời cầu xin của những người này đã tác động rất mạnh đến Lưu Học Uyên.

Vào lúc Lưu Học Uyên đã từ bỏ giãy giụa, chấp nhận cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lời nói của những người nông dân này đã làm cho ý chí của ông bùng lên trở lại.

Lưu Học Uyên nước mắt lưng tròng, chắp tay thi lễ, “Các vị huynh đệ ở đây coi trọng người như Lưu mỗ, Lưu mỗ đương nhiên không thể cự tuyệt.”

Một nhà Lưu Đồng Hòa gặp đại nạn trong năm này, bị lưu đày biên cương, Lưu Học Uyên 33 tuổi, Lưu Trạm 12 tuổi.

Ở nơi núi rừng sâu thẳm ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhà họ Lưu phải loay hoay tìm đường sống khắp nơi, nhưng hình như ông trời vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi bọn họ.

Trận tuyết lớn phong kín cả ngọn núi, tất cả bắt đầu bước vào chuỗi ngày ngồi im trong nhà, với lại mùa đông cũng không dạy học được, mọi người bàn nhau sau khi cày bừa xong vụ xuân thì sẽ làm lễ bái sư.

Về phần Lưu Trạm, hắn vẫn bị cấm túc, cấm tới tận đêm giao thừa.

Ngày cuối năm này, Lưu Học Uyên dùng gỗ tự chế một tấm bài vị cho tổ tiên nhà họ Lưu, một tấm cho Lưu Đồng Hòa đã mất, một tấm cho Đào Nhi, còn bảo Triệu thị cắt một miếng thịt lợn to để làm lễ tế.

Trước bữa tối, Lưu Học Uyên, Lưu Học Dật và Lưu Học Lễ lần lượt dẫn theo gia đình mình bái lạy tổ tiên.

Lão thái thái ngồi ở bên cạnh lau nước mắt, trong miệng lẩm bẩm bảo Lưu Đồng Hòa không cần lo lắng, một nhà sống tuy khổ nhưng tốt xấu gì cũng vẫn còn sống.

Ninh thị ngơ ngác ngồi dưới đất nhìn bài vị của Đào Nhi, nói chuyện với bà bà không đáp lại, muốn đỡ bà lên bà cũng không chịu đứng dậy.

Dạo này bệnh tình của Ninh thị càng nặng thêm, đến con cái cũng mặc kệ, mỗi ngày chỉ ngồi yên một chỗ, Hinh Nhi và Triệt Nhi đều là do Phương thị chăm sóc.

Lưu Học Uyên nhìn trạng thái này của Ninh thị, rất không đành lòng. Ông bàn với Lưu Học Dật sang mùa xuân mang nửa chỗ thịt lợn còn lại đi bán, kiếm chút tiền xem bệnh cho Ninh thị.

Mùng một năm mới, ba nhà Tào Văn Trương lần lượt sang chúc tết, huynh đệ nhà họ Tào mang theo một con gà, nhà họ Văn tặng ít trứng vịt và dưa muối, nhà họ Trương hoành tráng nhất, Trương Phú Sinh tặng Lưu Học Uyên bốn cái ghế dựa và một cái bàn gỗ.

Nhà chính trống rỗng của nhà họ Lưu lập tức trở nên đầy đủ hơn, sự hào phóng của ba nhà làm cho Lưu Học Uyên vô cùng cảm động.

Triệu thị vội vàng muốn tìm gì đó đáp lễ nhà họ Trương, theo tập tục thì nhà họ Lưu phải đáp lại một nửa số quà, nhưng nhà họ Lưu ngoại trừ ít thịt lợn phơi khô ra thì chẳng còn gì khác, nửa chỗ thịt này còn phải mang đi bán để chữa bệnh cho Ninh thị, chuyện này nhất thời làm cho Triệu thị buồn rầu một thời gian.

Lưu Học Uyên vỗ vai Triệu thị, “Phu nhân, không sao, ân tình này chúng ta chỉ có thể ghi tạc trong lòng, ngày sau có cơ hội sẽ trả lại.”

Sang mùng hai Lưu Trạm mới được phê chuẩn cho ra ngoài, khả năng hồi phục của cơ thể thiếu niên rất mạnh, bây giờ tay trái của hắn gần như đã bình phục hoàn toàn rồi.

Nhưng mà lần bị thương này cũng khiến hắn phải cảnh giác hơn, điều kiện chữa bệnh ở cổ đại lạc hậu, nếu chưa tới đường cùng không thể lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, nếu có lần thứ hai chưa chắc hắn còn sống nổi.

“Thủ lĩnh! Bọn đệ nhớ huynh quá!” Tào Tráng vừa nhìn thấy Lưu Trạm đã ôm siết khiến hắn suýt ngộp thở.

Ngày Lưu Trạm được thả ra, bốn tên nhóc đàn em đã vội vàng tới nhà tìm hắn. Bọn trẻ ồn ào nhốn nháo tám chuyện đủ thứ, chủ đề chung nhất chính là mấy ngày này ở trong nhà quá buồn chán!

Lưu Trạm nói với nhóm đàn em: “Đi thôi, chúng ta lên núi.”

Bốn người phấn khích reo hò.

Mấy ngày nay Lưu Học Uyên chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ tới dạy dỗ hắn, vừa cảnh cáo vừa ra lệnh, không cho hắn lên núi săn thú nữa, nhưng mà Lưu Trạm là ai chứ?

Hắn chịu nghe lời mới lạ đó! Cùng lắm thì không đi trêu lợn rừng nữa thôi, vẫn còn phải bẫy gà bẫy thỏ bắt cá mò ốc.

Hôm nay tuyết tạm ngừng rơi, đúng là lúc những động vật nhỏ chui ra ngoài kiếm ăn, Lưu Trạm cầm theo một ít thô lương lên núi, định làm bẫy bắt gà rừng, suốt thời gian qua gà rừng đã trữ được không ít mỡ rồi, bây giờ hẳn là con nào con nấy đều béo mập, nghĩ thôi cũng đủ chảy nước dãi.

*** Chương 6

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi