BA NGÀN DẶM LƯU ĐÀY

Ngày đó bốn người ở trong phòng Tống Nghi Quân nói những gì tuyệt không có người thứ năm biết, cuối cùng chỉ có Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân mang theo tâm sự nặng nề, thỉnh thoảng lại thở ngắn than dài.

“Phu quân, xảy ra chuyện gì sao?” Triệu thị lo lắng hỏi.

Lưu Học Uyên mấp máy môi, muốn nói nhưng đành thở dài lắc đầu.

Sau cùng ông vẫn quyết định nhượng bộ, Lưu Trạm phải trả giá cho cái nhà này quá nhiều, chỉ cần hắn thật lòng nguyện ý, Lưu Học Uyên cũng không đành lòng cứng đối cứng với con trai nữa.

Chẳng qua trong lòng khó tránh khỏi gút mắc.

Tống Nghi Quân thì buồn rầu chuyện gia tộc họ Tống tuyệt tự, tuy rằng vẫn có thể tìm chi thứ kế tục nhưng dù sao cũng chỉ là người ngoài, không phải là huyết mạch ruột thịt gần gũi với mình.

Còn bên chỗ Lưu Học Dật mới sáng sớm cũng làm ầm ĩ lên vì Lưu Duyệt Hinh đòi đi thăm Trần Công.

“Làm sao bây giờ đây?” Lưu Học Lễ dạo qua các phòng một lượt rồi trở về, chán nản vì đâu đâu cũng toàn là nỗi phiền lòng.

Hôm nay tuyết lại rơi dày, ra khỏi cửa nửa bước thôi cũng khó.

Trong sân, Lưu quản gia đang chỉ huy nhóm hạ nhân dựng mấy tấm ván gỗ che chắn cho hành lang.

Làm thế này cho dù tuyết rơi nhiều suốt một tuần sau cũng không lo bị bít kín hành lang, cản trở đi lại nữa, đương nhiên mỗi ngày vẫn phải tiến hành dọn tuyết trên nóc nhà, nếu tích tụ nhiều quá tuyết sẽ làm sập nóc nhà.

Hậu viện nhà họ Lưu, Tống Phượng Lâm đang ở trong phòng mình đọc sách.

“Sao đệ không thèm để ý tới ta?” Lưu Trạm hỏi.

Tống Phượng Lâm ngồi xếp bằng sau chiếc bàn chân thấp luyện chữ tĩnh tâm, Lưu Trạm ở bên cạnh cứ rì rầm rì rầm, cuối cùng cũng chọc y nổi giận.

“Sao huynh có thể nói hết mọi chuyện ra như vậy? Còn nữa, những sản nghiệp kia rõ ràng là ta chỉ tạm thời cầm thay huynh, không hề coi thành của riêng.”

Lưu Trạm ôm lấy đối phương, cười nói: “Rồi rồi, sao đệ có thể cầm đồ của nhà ta được cơ chứ? Nhất định là do mê mẩn khuôn mặt của ta mới đúng.”

Cái đồ thủ lĩnh sơn tặc không biết xấu hổ! Tống Phượng Lâm bực bội đá hắn mấy cái, gắt: “Lăn ra chỗ khác đi!”

Lưu Trạm ôm bám dính không buông: “Đệ xem, nói ra hết cũng tốt mà, bây giờ chúng ta không cần phải giấu giếm lén lút nữa.”

“Đương nhiên không tốt!” Tống Phượng Lâm chỉ sợ Lưu Trạm lại oang oang khắp nơi, lập tức nghiêm mặt cảnh cáo: “Việc này chỉ có phụ thân của ta và huynh biết thôi, tuyệt đối không được nói cho cả nhà biết!”

Chỉ cần có thể dỗ dành thì làm gì cũng được, Lưu Trạm gật đầu đồng ý ngay: “Bình thường chúng ta cũng có mấy khi ở nhà đâu, bọn họ chắc chắn sẽ không biết, ta bảo đảm.”

Mặc dù Lưu Trạm cũng đã thề thốt nhiều lần nhưng không phải là không lộ ra chút tiếng gió nào, nhớ tới chuyện này Tống Phượng Lâm lại thấy bực.

“Huynh nhìn lại xem lúc trước huynh hứa với ta như thế nào? Đã nói là không được cho ai biết, kết quả ở quân doanh của huynh bây giờ còn có ai mà không biết!” Tống Phượng Lâm lại đá hắn thêm mấy cái.

“Đó là do bọn họ tự nhìn thấu chân tình giữa chúng ta, cái này đâu thể tính được, ta đâu có cố ý.” Lưu Trạm xị mặt vô tội phản bác, Tống Phượng Lâm đá hắn, hắn lại ôm lấy chân y xoa bóp.

“Biến!”

“Không!”

Lưu Trạm càng cợt nhả hơn, nhất thời hai người lăn lộn với nhau thành một đống trên giường đất.

“Tránh ra!” Khuôn mặt Tống Phượng Lâm đỏ bừng vì thở dốc, y đang thực sự cáu lên rồi.

Chủ yếu là do Lưu Trạm quá thiếu đòn, âm thầm nhận làm phu thê thì cũng thôi đi, đằng này lại nói xằng nói bậy ngay trước mặt trưởng bối, xin lấy nam thê này kia, trên đời này chắc cũng chỉ có mình Lưu Trạm dám nói trắng ra như vậy.

Sao Lưu Trạm có thể không biết Tống Phượng Lâm đang giận chuyện gì? Hắn cắn lên vành tai của Tống Phượng Lâm, thấp giọng nói: “Ta muốn nói đấy, để cho cha đệ đừng có nghĩ cách tìm thê tử về cho đệ, đệ là người của ta.”

Tống Phượng Lâm vừa giận vừa bất lực.

Sau giờ Ngọ, trên không trung lại bắt đầu có tuyết mịn bay đầy.

“Đại tiểu thư, tiểu thư muốn đi đâu vậy? Mau lên, mau ra ngăn tiểu thư lại!” Giọng của Lưu quản gia truyền đến.

“Ta muốn đi tới chỗ Trần Công, cái nhà này một khắc ta cũng không ở nổi nữa.” Lưu Duyệt Hinh vừa khóc thút thít vừa nói.

“Đại tiểu thư, tiểu thư xem tuyết lớn thế này, ngoài kia có khi còn cao hơn đầu người, sao mà đi được?” Lưu quản gia khuyên nhủ, “Nhị lão gia chỉ đang nhất thời nổi nóng thôi, tiểu thư chớ nên dại dột.”

Tiếp đó lại có tiếng của Triệu thị, Lý thị, Tiểu Lưu thị truyền đến, nhóm nữ quyến đều tới khuyên Lưu Duyệt Hinh.

“Dậy, ra xem thế nào.” Tống Phượng Lâm đẩy Lưu Trạm.

“Không đi.” Lưu Trạm ngoan cố ôm chặt hơn.

Trong chăn ấm áp dễ chịu, lồng ngực trần trụi của Lưu Trạm nóng hầm hập như một khối sắt nung, thậm chí còn làm cho người nằm cùng đổ mồ hôi.

Ban chiều Lưu Trạm khóa cửa càn quấy một hồi, hai người họ cũng mới chỉ ngủ dậy cách đây không lâu.

“Huynh đi nói có khi muội ấy sẽ nghe.” Trên trán Tống Phượng Lâm ra một lớp mồ hôi mỏng, muốn cách xa Lưu Trạm một chút nhưng ngay sau đó lại bị hắn kéo trở về.

“Thiếu nữ đương tuổi mộng mơ nói kiểu gì mà thông cho nổi? Nó bây giờ chẳng khác nào cá đã cắn câu.”

Trên đời này có đại ca nào lại nói muội muội nhà mình như vậy không? Tống Phượng Lâm nhíu mày.

“Sao? Ta có nói sai đâu.” Lưu Trạm mân mê vành tai của Tống Phượng Lâm, “Cái này gọi là mối tình đầu, đệ hiểu chưa?”

Lại mấy lời lung tung vô nghĩa gì nữa đây? Tống Phượng Lâm không thèm để ý tới hắn, nghe Lưu Trạm nói tiếp: “Lần đầu tiên phải lòng, ánh mắt tập trung vào đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên gọi là mối tình đầu.”

Tống Phượng Lâm chưa từng nghe qua về cụm từ mối tình đầu này nhưng xem chữ đoán nghĩa cơ bản vẫn hiểu được, y cảm thấy đây hẳn là một từ đồi phong bại tục nào đó trong mấy quyển thoại bản.

Nhưng Lưu Trạm lại nằm bên cạnh y, hơi thở nóng rực luẩn quẩn bên tai y nói rằng hai chúng ta cũng là mối tình đầu, Tống Phượng Lâm cảm thấy tai của mình dường như đang tê dại.

Cuối cùng Tống Phượng Lâm chậm chạp phát hiện, y lại bị Lưu Trạm lừa.

“Ta đâu có nhìn trúng huynh ngay từ ánh mắt đầu tiên đâu!”

Lưu Trạm bật cười ha ha.

Tuy mỗi ngày nằm trong phòng sẽ cảm thấy hơi buồn tẻ nhưng mùa đông trôi qua cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cuối năm.

Bây giờ nhà họ Lưu đã dư dả hơn nhiều rồi, chuẩn bị lễ tế tổ rất mạnh tay, nghi thức mỗi năm cơ bản đều giống nhau và năm nay cũng vậy.

Bởi vì tuyết thật sự quá dày nên ít khách khứa tới chúc tết hơn, toàn bộ nhà họ Lưu yên bình ở trong nhà trải qua tết âm lịch.

Mỗi ngày Lưu Trạm đều nằm lỳ trong phòng của Tống Phượng Lâm, thỉnh thoảng còn dẫn theo Lưu Minh Tông và Lưu Du Ninh.

Một ngày sau giờ Ngọ, trong lúc hai đứa trẻ đang đọc sách viết chữ, Tống Phượng Lâm pha trà, câu được câu chăng tán gẫu với Lưu Trạm đang nằm trên giường, nói tới chuyện đầu xuân sang năm mình sẽ được đoàn tụ với mẫu thân và muội muội.

“Cái gì? Muội muội của đệ năm nay mới mười một tuổi?” Tiếng kinh hô của Lưu Trạm thiếu chút nữa thổi bay cả nóc nhà.

Tống Phượng Lâm chỉ chỗ sai cho Lưu Du Ninh, thản nhiên đáp: “Ta chưa từng nói à?”

“Chưa nói mà!” Tinh thần của Lưu Trạm lập tức trở nên tỉnh táo.

“Trước khi nhà ta xảy ra chuyện không lâu là sinh nhật ba tuổi của Hi Nhi, mẫu thân ta nghĩ con bé chưa từng được gặp mặt ông bà ngoại nên đưa Hi Nhi về quê thăm ông bà.” Tống Phượng Lâm giải thích.

Nhắc đến mẫu thân và muội muội, biểu cảm của Tống Phượng Lâm vô cùng dịu dàng: “Qua tết âm lịch năm nay là Hi Nhi mười hai tuổi rồi, không biết bây giờ con bé trông như thế nào.”

“Đệ đẹp vậy chắc chắn muội muội của đệ cũng không thua kém.” Trong lòng Lưu Trạm đột nhiên có một ý tưởng, hắn lồm cồm bò dậy túm lấy Lưu Minh Tông.

“Đệ xem thằng nhóc này, cũng không tồi đúng không? Có phải là nó cũng xấp xỉ tuổi của muội muội đệ?”

Ngoại hình của Lưu Minh Tông thiên về giống Triệu thị hơn, đường nét hiền lành mềm mại.

“Tông Nhi đương nhiên cũng rất giỏi.” Tống Phượng Lâm mỉm cười, nhất thời đoán không ra Lưu Trạm đang ôm âm mưu gì.

“Nữ hơn ba nằm ôm cục vàng, tuổi tác vừa đẹp!” Lưu Trạm cực kỳ cao hứng, “Phượng Lâm, hai nhà chúng ta kết thân đi.”

“Hả?” Tống Phượng Lâm sững sờ.

“Muội muội của đệ cứ gả cho đệ đệ của ta!” Lưu Trạm vừa nói vừa trèo xuống giường xỏ giày.

“Về sau sinh con chỉ cần đưa một đứa nhỏ cho đệ nhận làm con thừa tự, đỡ phải đi tìm hậu nhân của gia tộc họ Tống làm gì cho xa xôi, hơn nữa có thể yên tâm truyền lại cơ nghiệp của ta và đệ cho muội muội và đệ đệ ta, quả thực không còn cách nào tốt hơn!”

Trước đó Lưu Trạm vẫn luôn cho rằng tiểu muội nhà họ Tống không đến mười bảy mười tám tuổi thì cũng mười bốn mười lăm tuổi, bởi vậy nên mới không nảy sinh suy nghĩ này, bây giờ biết tuổi tác của hai đứa em tương đương nhau thì sao hắn có thể ngồi yên được?

“Ta đi tìm cha, bảo ông ấy đề nghị kết thông gia với nhà đệ.” Lưu Trạm phi thẳng ra cửa chỉ trong nháy mắt khiến Tống Phượng Lâm muốn gọi cũng không kịp.

Lưu tướng quân sấm rền gió cuốn, lao như một trận bão vào phòng của Lưu Học Uyên.

“Cha!!”

Lưu Học Uyên đang hút thuốc lá sợi, bất thình lình nghe thấy tiếng rống của Lưu Trạm, ông giật mình suýt chút nữa đánh rơi tẩu thuốc trong tay.

Từ sau lần đó Lưu Học Uyên bị hình thành bóng ma tâm lý với đứa con trai này của mình, chỉ sợ nó lại làm ra chuyện gì đó kinh hãi thế tục.

Triệu thị đang may y phục ở bên cạnh, nhìn thấy con trai, bà mỉm cười dịu dàng nói: “Mau qua đây cho ấm, bên ngoài quá lạnh.”

“Cha! Tiểu muội nhà họ Tống sang năm mới mười hai tuổi, tuổi tác tương đương với Tông Nhi nhà mình, hai nhà chúng ta có thể kết thân đó!” Lưu Trạm nói một mạch.

Lưu Học Uyên và Triệu thị cùng sững sờ trong giây lát.

Chậu than trong phòng cháy tí tách, Lưu Trạm ngồi xuống cái ghế dựa ở bên cạnh, nói tiếp: “Lúc trước con không biết tuổi của tiểu muội nhà họ Tống thế nào, ban nãy vừa mới nghe Phượng Lâm nói.”

“Nếu thật sự chỉ lớn hơn Tông Nhi ba tuổi thì đúng là rất thích hợp để bàn chuyện kết thân.” Triệu thị lên tiếng trước, “Mẹ vẫn luôn sầu lo chuyện Tông Nhi về sau chỉ có thể thành thân với nữ nhi nhà bình dân, nếu việc này thành thì không còn gì tốt hơn.”

“Có gì mà không thành được mẹ?” Lưu Trạm nói, “Nhà họ Tống khá tương tự nhà chúng ta, bây giờ ở núi Tề Vân này nhà chúng ta là to nhất rồi, còn đi đâu để tìm nhà thích hợp hơn nhà chúng ta nữa?”

Triệu thị cũng càng nghĩ càng vui mừng.

Cội nguồn của gia tộc họ Tống không có gì để phàn nàn, càng quan trọng hơn là Tống tiểu thư được gia tộc họ Lâm ở Tứ Dương nuôi dưỡng mười năm rồi mới tới Bắc Cương, nhất định là được dạy dỗ vô cùng tốt, nghĩ thế nào cũng thấy tốt hơn gấp trăm lần để cho Tông Nhi cưới con gái một gia đình bình dân.

Triệu thị phấn chấn nói: “Phu quân, tôi cảm thấy rất tốt, nếu có thể thì nên lập hôn ước từ sớm luôn, Tông Nhi cũng chín tuổi rồi, chỉ mấy năm nữa thôi là sẽ phải thành thân.”

Lưu Học Uyên liên tục gật đầu, trong mắt lập lòe phát sáng.

Ông đang lo con trai ngốc nhà mình cái gì cũng đưa hết cho người trong lòng, giờ thì tốt rồi, về sau có thể trở thành người một nhà.

“Cha, chọn ngày không bằng đúng ngày, bây giờ cha qua chỗ Tống thúc thúc đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Lưu Trạm thúc giục, quyết định sớm để cho Tống Phượng Lâm và Tống Nghi Quân yên tâm luôn.

“Nên vậy nên vậy, để cha qua phòng Tống huynh bàn bạc.” Lưu Học Uyên cũng hơi nóng ruột, hai cha con tuy khác mục tiêu nhưng đều có mong muốn giống nhau.

“À đúng rồi, cha nhớ nói cả chuyện con nối dõi nữa.” Lưu Trạm nhắc nhở.

“Cha biết rồi, không thành vấn đề.” Lưu Học Uyên biết tình hình sức khỏe của Tống Phượng Lâm, cũng biết Lưu Trạm có mục đích gì.

Hai cha con đột nhiên tỏ ra rất ăn ý làm Triệu thị hoang mang không hiểu tại sao.

Triệu thị vẫn chưa biết chuyện của Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm, trong lòng vẫn bị chuyện mệnh cách của Lưu Trạm phủ một lớp sương lo lắng. Người xưa rất tin vào tiên nhân và mệnh cách, Triệu thị chỉ có thể đau lòng chứ không còn cách nào, bây giờ nhờ có chuyện liên hôn của con trai nhỏ cũng giúp Triệu thị vui hơn một chút.

“Kết thông gia?” Tống Nghi Quân bất ngờ.

“Nếu hai nhà chúng ta có thể kết thông gia, ngày sau để một đứa nhỏ làm con thừa tự của Phượng Lâm, làm vậy sẽ giữ được huyết mạch của dòng chính họ Tống.”

Lưu Học Uyên nhắc tới cả chuyện con cháu nối dõi khiến Tống Nghi Quân vô cùng cảm động, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào cho phải.

“Đa tạ Lưu huynh không chê gia tộc họ Tống, là tiểu nữ nhà ta trèo cao.”

“Nói gì vậy? Hai nhà chúng ta chính là quan hệ Tần Tấn, thân càng thêm thân.” Lưu Học Uyên cười nói, trong lòng cuối cùng cũng gỡ được hết nút thắt.

Chuyện hai nhà Lưu Tống kết thông gia được đề cập với cả lão thái thái ngay trong ngày, lão thái thái hết mực vui mừng, còn lấy ra ngọc bội tùy thân tự tay đưa cho Tống Nghi Quân làm tín vật.

Đây là miếng ngọc bội của hồi môn mà năm đó lão thái thái giấu được trong áo mang theo, ý nghĩa cực kỳ to lớn, đủ thấy bà cụ rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Cùng ngày, nhà họ Lưu bày gia yến, mở từ đường bẩm báo với tổ tiên hai nhà, việc liên hôn vậy là xong.

Lưu Minh Tông bỗng có thêm một vị hôn thê chưa từng gặp mặt, biết vị hôn thê của mình đầu xuân sang năm sẽ đến Bắc Cương, trong lòng Lưu Minh Tông nhộn nhạo như có con nai chạy loạn cả ngày.

Mùa đông giá rét này của Bắc Cương phải đến cuối tháng Giêng mới chân chính giáng xuống.

Đình hóng mát ở hậu viện nhà họ Lưu không chịu nổi sức nặng nên bị sập, cuồng phong trộn với tuyết trắng đứt quãng gào thét suốt hơn một tháng.

Thời tiết khắc nghiệt như vậy nhưng Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm hoàn toàn không có tâm trạng an nhàn nằm ủ trong phòng, chỉ hy vọng hậu quả thiên tai ở các nơi sẽ không quá nặng nề.

Giữa mùa gió tuyết, đêm qua vợ của Lý Tiểu Liên hạ sinh một bé gái, cả hai mẹ con đều bình an. Trong nhà họ Lưu có thêm tiểu bối, nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Nhóm nữ quyến bận bịu hỗ trợ chăm sóc đứa bé, quản gia thì dẫn nhóm hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ tuyết trên toàn bộ các nóc nhà, tránh cho tuyết nhiều quá làm sập phòng.

Năm ngoái tuyết lớn phong núi chỉ dày tới ngang thắt lưng mà thôi, từ từ đi vẫn có thể tới các nhà khác, năm nay tuyết quá lớn phủ kín phòng ốc, các nhà hầu như bị cắt đứt hoàn toàn liên hệ, không biết tình hình của bá tánh các nơi trong mùa đông này như thế nào.

Lưu Trạm vô cùng ưu sầu, chỉ mong thương vong sẽ không quá nặng.

Mùa đông giá rét này của Bắc Cương, bao gồm cả bên nước Yến, bá tánh bị chết đói chết rét nhiều vô số kể, ngay cả trong binh doanh của quân bắc cũng có mấy ngàn binh lính không chịu lạnh nổi mà chết.

So sánh với các nơi khác của Bắc Cương thì thương vong ở sáu huyện Sầm Châu coi như nhẹ hơn rất nhiều rồi.

Ba tháng sau tuyết dần tan bớt, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm vội vàng xuống núi tổ chức cho các nơi làm công tác cứu viện.

Dọc đường xuống núi, làng trên xóm dưới ở đỉnh Thông Thiên có mức sống cao hơn một chút nên không phải chịu ảnh hưởng nhiều, ra khỏi huyện Võ Nguyên, đi về hướng đỉnh Quan Mạo và đỉnh Hoàng Trúc mới gọi là giật mình.

Nhà cửa của bá tánh dân nghèo đều dùng tre và bùn đất đắp lên, tuyết rơi tương tự như các năm thì không ngại nhưng tuyết lớn như năm nay thì không chống đỡ nổi, một khi sập mái tính mạng của người bên trong cũng bị đe dọa.

“Truyền quân lệnh của ta, lệnh cho tả hữu quân doanh rút ra một nửa binh lực hỗ trợ nha dịch các địa phương kiểm tra tình hình thương vong, phải tập trung toàn bộ thi thể trước khi trời ấm lên.”

Lưu Trạm cau mày, hắn đang lo lắng với tình hình này, bước sang đầu xuân sẽ rất dễ xuất hiện bệnh dịch.

Nhận được lệnh của tướng quân, tả hữu quân doanh không dám trì hoãn, phân công chia nhau tới các thôn xóm ngay trong ngày.

Có hộ gia đình không còn nổi một ai sống sót, có gia đình kiên cường trốn trong đống phế tích sống qua mùa đông, mỗi ngày đều có đủ các loại tình cảnh được báo cáo lại với hai người.

“Trước tiên tập trung hết toàn bộ bá tánh không còn nhà, xây tạm mấy gian nhà tranh đủ che mưa chắn gió là được.” Lưu Trạm hạ lệnh.

Cuối tháng ba đầu tháng tư ở núi Tề Vân vẫn lạnh buốt như cũ, thỉnh thoảng ban đêm còn có mưa tuyết.

Công tác cứu viện không hề dừng lại, bởi vì mùa đông tích tụ tuyết quá nhiều, xuân đến tuyết tan khiến cho không ít nơi xuất hiện núi lở, có thôn còn bị vùi lấp một nửa, tin dữ liên tục truyền về.

Sau khi tập trung được hết dân bị nạn lại phải đối mặt với một vấn đề mới.

Lưu Thành khó xử nói với Tống Phượng Lâm: “Tống tiên sinh, với lượng lương thực dự trữ của chúng ta trong kho, nếu muốn cung cấp cho nạn dân thì sợ là không đủ để nuôi quân, mà còn phải đợi hai tháng nữa mới có thể mua lương thực mới.”

Tập hợp người lại thì dễ, nuôi sống mới khó.

Tống Phượng Lâm đau đầu day hai bên huyệt thái dương.

Tình hình thiên tai lần này có thể nói chính là bài kiểm tra đầu tiên mà Lưu Trạm phải đối mặt sau khi được tự mình toàn quyền cai trị một vùng, nếu xử lý không ổn thỏa, dân tâm nhờ thay đổi chính sách vất vả lắm mới thu gom được sẽ mất sạch không còn gì.

“Phải giúp bá tánh sống sót.” Tống Phượng Lâm lẩm bẩm.

Cuối cùng, y hạ quyết định: “Trộn trấu trong cám và lương thực phụ nấu thành cháo chia cho nạn dân…” Tâm trạng của Tống Phượng Lâm cực kỳ nặng nề, “Trước tiên cứ phải còn sống đã.”

Lưu Thành gật đầu, do dự một lát rồi hỏi thêm: “Hay chúng ta xin thêm ý kiến của tướng quân?”

“Ta sẽ giải thích với tướng quân sau.” Tống Phượng Lâm nói, “Ngươi đi thu xếp đi.”

Dùng trấu và lương thực phụ nấu cháo ăn đương nhiên không chết người, cũng có thể no bụng nhưng sẽ giống như bị dao cùn cắt qua cổ họng, vô cùng rát vô cùng khó chịu, mấy thứ này chỉ là vạn bất đắc dĩ mới phải ăn thôi, dân tị nạn không còn sự lựa chọn nào khác.

Lưu Trạm nhìn bát cháo trước mặt mình, trầm mặc thật lâu.

Con số người chết không ngừng tăng trên địa bàn của mình khiến Lưu Trạm chỉ muốn độn thổ xuống đất, hóa ra đây chính là cảm giác xấu hổ và bất lực sâu sắc.

Sáu huyện Sầm Châu thực sự quá nghèo, nuôi quân Sầm Châu thôi đã không dễ, bây giờ chẳng kiếm nổi đâu ra một lạng quân lương dư thừa.

Nạn dân thì đang đói bụng, không chờ được đến khi Lưu Thành chạy tới Hán Trung mua lương thực mang về, nếu mua lương thực của cường hào ở các địa phương thì cũng không đủ bạc để nuôi nhiều miệng ăn đến vậy.

Dân sinh, quân nhu, lương thực, mọi thứ đều cực kỳ khó khăn.

“Cứ làm vậy đi, phải sống sót trước đã.” Lưu Trạm trầm giọng nói.

Tống Phượng Lâm gật đầu, xoay người đi dặn dò thủ hạ làm việc, lúc y trở lại thì Lưu Trạm ra ngoài rồi, bát cháo lương thực phụ trộn trấu trên bàn đã được ăn sạch sẽ.

Không sống được thì hết thảy đều chẳng còn ý nghĩa gì cả, chỉ có sống sót mới có thể mong chờ vào tương lai.

Mỗi điểm cứu tế ở các thôn xóm khắp sáu huyện Sầm Châu đều phát cháo trấu trộn lương thực phụ, có rất nhiều gia đình đủ một nhà già trẻ tới xin cháo.

“Ăn cái này tốt hơn ăn vỏ cây nhiều, ăn vỏ cây có khi còn bị khó tiêu mà chết, mau ăn đi, ăn rồi xuống ruộng làm việc, kiên trì tới lúc lúa mọc lên là sống thôi.” Mấy cụ già liên tục động viên đám trẻ nhỏ.

Thôn của bọn họ bị tuyết lở vùi lấp, người còn sống đã là may mắn lắm rồi, chỉ cần còn sống là sẽ còn hi vọng.

Tháng ba tháng tư cũng là thời điểm cày bừa vụ xuân, bắt đầu phải gieo hạt xuống đất, đồng ruộng bị hủy chỗ nào thì sửa chỗ đó. Một năm mới đã đến, bá tánh cũng không có thời gian để đau buồn thêm, chẳng bao lâu ở khắp các nơi đều là hình ảnh bận rộn làm nông.

“Chúng ta phải cho bá tánh mượn hạt giống, nếu không bọn họ chỉ có thể mượn của cường hào, mượn một nhưng trả lãi mười, tới lúc thu hoạch vụ thu khéo cũng chưa trả xong nợ.” Tống Phượng Lâm tính toán thật tỉ mỉ nên dùng số lương thực dự trữ vào những đâu.

Sau khi làm xong công tác cứu trợ cứu nạn, Lưu Trạm có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, mỗi ngày hắn đi theo làm trợ thủ của Tống Phượng Lâm, phần hậu cần này hắn gần như không giúp được gì, chỉ biết nghe đâu làm đó.

“Cố gắng chống đỡ thêm hai tháng nữa thôi, tới tháng sáu tháng bảy thu được thổ sản trên núi nhiều hơn, có thể dùng để ăn hoặc bán đều được.” Tống Phượng Lâm biết Lưu Trạm đang sốt ruột nhưng vội mấy cũng không thể thay đổi được gì, muốn khôi phục nguyên khí cần phải có thời gian.

“Ba năm.” Lưu Trạm nói, “Ba năm sau, núi Tề Vân của chúng ta nhất định sẽ phát triển hơn.”

Tống Phượng Lâm gật đầu.

Ba năm là đủ rồi.
[Hết chương 68]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi