BÀ NHÓC GIÀ NHÀ TỬ THẦN

Bác sĩ y tá đều rất quen mặt hai ông bà nên họ vừa đến là lập tức được đưa đi kiểm tra ngay.

Bác sĩ hỏi bà đã ăn những gì, bà chớp chớp mắt rồi trả lời: “Còn chưa ăn cơm.”

Ông nội nói không được để anh Thừa Khiếu biết bà lén ăn kem nên bà không dám nói thật.

Thần ở bên cạnh sốt ruột đến nỗi ước gì có thể nhìn xem trong đầu bác sĩ đang nghĩ gì, nghe bác sĩ hỏi thế thì vội nói: “Tôi cho bà ấy ăn một muỗng kem!” Chỉ một muỗng thôi! Ông thấy cháu gái thèm quá thèm, nghĩ chỉ một muỗng chắc là không sao, ai ngờ một muỗng cũng có thể bị đau bụng.

Bác sĩ nhìn anh chàng đẹp trai này, thấy anh ta thật sự rất sốt ruột thì không quở trách gì thêm, có điều trong lòng đã nhận định có lẽ đây là cháu trai của bà lão này, nhìn là biết không phải người có chuyên môn chăm sóc người già.

Bác sĩ kiểm tra một lát rồi nhanh chóng kết luận. “Co thắt đường ruột nên dẫn đến đau bụng. Sau này hạn chế ăn đồ lạnh nhé.”

Bà cụ Hồ ngoan ngoãn gật đầu. Thần bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, cũng vội vã gật đầu theo. May mà không bị viêm dạ dày. Nếu con trai ông tỉnh dậy biết vì một muỗng kem mà khiến con gái rượu của nó đi bệnh viện thì chắc là đời này sẽ không để ông chăm cháu nữa.

Lần trước khi còn ở với nhau, cháu gái ông mới hơn hai mươi tuổi, đừng nói một muỗng kem, dù một chén kem to cộng thêm một nồi lẩu nó cũng không bị gì, nói không chừng còn ăn thêm được nữa.

Quan hệ giữa ông và con trai không được thân thiết lắm, cháu gái vẫn luôn cố gắng để họ gần gũi với nhau.

Thần nghĩ đến những chuyện trước kia. Ông ngồi xuống bên cạnh, nhìn cháu gái trên giường bệnh. Cuối cùng ông cũng ý thức được cháu gái đã già rồi, với loài người như thế là già lắm rồi.

“Ông nội?” Bà cụ Hồ lấy làm lạ nên hỏi nhỏ: “Ông nội à, ông sao thế?”

Thần xoa mái tóc bạc của cháu gái. “Không sao, ông đang nghĩ sau này sẽ dẫn Chúc Chúc chơi những gì đây.”

Ông cụ Hồ nhướng mày. Ông đoán ông nội đã biết là không cho bà ăn linh tinh nhưng còn nhiều chuyện ông ấy vẫn chưa biết, vì thế ông vội nói: “Không được thực hiện những hoạt động mạo hiểm.”

Thần: “Không được thực hiện những hoạt động mạo hiểm.”

Bác sĩ nhanh chóng trở lại, dán thứ gì đó âm ấm lên trên bụng của bà cụ Hồ. Chỉ một lát sau, bụng đã không còn đau nữa. Bà tò mò hỏi: “Hoạt động mạo hiểm là gì ạ?”

Ông cụ Hồ đỡ bà dậy, cảm thấy về nhà ngủ vẫn thoải mái hơn.

“Hoạt động mạo hiểm là những chuyện mà trẻ con không được làm.” Ông giải thích.

Bà cụ Hồ à một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thần nhìn cháu rể dắt cháu gái đi chầm chậm, ông cũng chậm rãi đi bên cạnh.

Ông đang thầm nghĩ, vậy làm sao chơi với cháu gái đây?

Kim Sân là con trai của ông nhưng từ nhỏ đã bị lạc mất, lúc về đã trưởng thành rồi.

Lúc cháu gái còn nhỏ, ông khá bận, Kim Sân cũng không cho ông nhúng tay vào việc dạy bảo con bé. Đến khi ông giúp chăm cháu thì cháu gái đã lớn, có chủ kiến riêng, ông chỉ cần đáp ứng nhu cầu của con bé là được.

Tóm lại, thần không hề có kinh nghiệm chăm trẻ con. Ông đi theo sau cháu gái, lòng ngậm ngùi.

Bà cụ Hồ dắt tay anh Thừa Khiếu đi về phía trước. Tay vung lên hạ xuống, dung dăng dung dẻ. Bỗng bà quay đầu lại, đưa tay ra. “Ông nội ơi.”

Thần vội nắm tay bà. Ông vẫn chưa biết phải chăm cháu thế nào.

Về đến nhà, ông cụ Hồ tiếp tục nấu cơm, giao bà cụ Hồ cho thần. “Ông nội, ông ở đây xem những tư liệu mà ba đã nghiên cứu là được, Chúc Chúc sẽ tự chơi một mình.”

So với việc để thần chăm Chúc Chúc, thôi thì để Chúc Chúc tự ngồi trên sô pha chơi vẫn an toàn hơn.

Thần: “…” Chỉ một muỗng kem thôi mà. Làm sao ông ngờ được một muỗng kem lại gây ra chuyện.

Ông cụ Hồ đặt con búp bê công chúa lên sô pha, bà cụ Hồ hăm hở bắt đầu chải tóc cho nó.

Bà thích nhất là chải tóc và tết tóc, đáng tiếc tóc bà ngắn quá, tay bà lại vụng về nên không chải được, hàng ngày đều có ba chải tóc cho nên bà đành chải tóc cho búp bê công chúa vậy.

Thần nhìn cháu gái vừa chải tóc vừa lẩm bẩm:

“Tóc của em dài quá, chị rất thích tóc dài.”

“Chị sẽ tết cho em kiểu tóc đẹp nhất.”

Thần nhìn vào bếp. Hồ Thừa Khiếu vẫn đang nấu cơm, vì thế ông ngồi lại gần, nói: “Tiểu Chúc Chúc, con thích tóc dài lắm à?”

Bà cụ Hồ quay qua, gật đầu. “Đúng vậy, con thích tóc dài nhất.”

Thần nghĩ lại, đúng là lúc trẻ tóc của cháu gái rất dài. Ông đưa tay vuốt tóc cháu gái, sau đó biết từ khi họ ra đi, con bé vẫn luôn để tóc ngắn vì dễ chăm sóc, để dành thời gian học tập nghiên cứu và chăm con.

Ánh mắt ông trở nên hiền từ, giọng cũng mềm mỏng hơn. Ông ngồi sát lại, nói: “Chúc Chúc, con nhắm mắt lại đi, ông nội tặng con một món quà.”

Bà cụ Hồ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tò mò hỏi: “Ông nội ơi, món quà gì thế ạ?”

Thần vuốt mái tóc trắng của cháu gái, bỗng thấy mái tóc ấy từ từ dài ra. Chỉ vài giây sau, tóc đã dài đến eo của bà cụ Hồ. Mái tóc trắng xoăn phồng đẹp như suối tuyết vậy.

“Xong rồi, mở mắt ra đi.”

Bà cụ Hồ mở mắt ra bèn nhìn thấy những lọn tóc trắng trước ngực mình. “Ông nội ơi, tóc con dài ra rồi này!”

Bà vô cùng vui vẻ. “Tóc con dài ra rồi!”

Bà vừa nói vừa nhảy xuống sô pha, đi vào nhà bếp. “Anh Thừa Khiếu, Anh Thừa Khiếu ơi, tóc em trở nên dài lắm luôn này, đẹp lắm nha!”

Ông cụ Hồ từ trong bếp thò đầu ra nhìn bèn thấy mái tóc của vợ mình đã biến thành xoăn dài, công nhận rất đẹp.

Ngay sau đó, bà lập tức định đi vào phòng của Kim Sân. “Con phải cho ba ngắm mới được.”

Thần đang ở bên cạnh cười rất hiền lành bỗng biến sắc, vội vàng ngăn bà lại, dỗ dành: “Ba con ngủ rồi, còn chưa dậy, chúng ta đừng vào làm phiền nó được không nao?”

Lúc ấy bà cụ mới nhớ ra là ba còn ngủ nên bèn gật đầu: “Vậy được, đợi ba ngủ dậy con sẽ cho ba xem.”

Thần thở phào một hơi. Bà cụ Hồ vuốt mái tóc mình: “Nhưng… nhưng mà ba chưa thức dậy thì ai tết tóc cho con bây giờ?”

Thần lập tức đáp: “Ông nội tết cho con.”

Bà lão nghĩ ngợi rồi nhanh chóng kéo cái ghế đẩu lại, bà ngồi trên ghế, ông nội ngồi trên sô pha.

Thần nhìn mái tóc dài bềnh bồng, ông thật sự không có khả năng tết tóc. Mấy người có thấy ông thần nào rảnh quá không có gì làm phải đi tết tóc chưa?

Ông do dự một lát, nhìn ngó mái tóc của con búp bê công chúa bên cạnh, nghĩ chắc cũng na ná nhau thôi. Thế là mắt nhìn tóc của con búp bê, tay ông vén hết mái tóc của cháu gái ra sau thành một búi thật to.

Bà cụ Hồ đưa cho ông một lọn tóc: “Ông nội ơi, còn sót nữa này.”

Thần đưa tay gộp nó lại.

Bà cụ ngoan ngoãn ngồi đó, bắt đầu nói: “Hàng ngày ba đều chải tóc cho con, ba chải tóc không bị đau chút nào.”

Bàn tay đang chia nhỏ mái tóc của thần lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn. Ông trò chuyện với cháu gái: “Ba của con rất biết cách chăm trẻ.”

Lúc đứa cháu này còn nhỏ, Kim Sân đã biết chải đầu tết tóc rồi, còn biết đút nó ăn nữa. Quan trọng nhất là Kim Sân rất yêu thương nó nhưng lại có chừng mực, khiến con bé vừa tự tin lại không tự cao.

Nghe ba được khen, bà lập tức gật đầu, nói hùa theo. “Ba rất biết cách chăm trẻ.”

Bà vừa gật đầu, phần tóc vừa được tết lại lập tức bị lỏng ra.

Thần lại vén nó lên, nói: “Bé cưng, ông nội đang tết tóc cho con nên con đừng ngọ nguậy nha.” Ông không phát hiện ra mới nửa ngày thôi mà lúc nói chuyện, mình rất hay dùng từ “nha” cuối câu.

Bà cụ Hồ đang định gật đầu, nhớ ra là không được gật nên đáp lại: “Dạ.”

Bà nghĩ ngợi rồi nói: “Ông nội, ông phải tết cho con mái tóc đẹp thật đẹp đó nha. Lát nữa con đi gọi ba ra ăn cơm, cho ba xem mái tóc ông tết cho con.”

Thần ngập ngừng rồi trả lời: “Ba con nói không ăn cơm tối. Nó bảo muốn ngủ thêm một lát.”

Bà cụ Hồ nói: “Phải ăn cơm tối chứ. Không ăn tối sẽ bị đói đến thức giấc, bụng sẽ đau.”

Thần đáp: “Ba con rất lợi hại, không ăn tối cũng sẽ không bị đau bụng, nó chỉ muốn ngủ thôi.”

Bà không tin cho lắm. “Thật không ạ?”

Thần nói với giọng đường hoàng. “Đương nhiên là thật rồi. Sao ông nội lại gạt con được, đúng không?”

Bà ngẫm nghĩ, đúng là ông nội sẽ không gạt mình nên gật đầu, bảo: “Vậy sáng mai con cho ba xem.”

Ông cụ Hồ vừa từ trong bếp bước ra bèn nghe được câu: Sao ông nội lại gạt con được? Ông thầm phỉ nhổ: Mấy người đúng là có gen di truyền, cả ba đời lúc gạt người biểu cảm đều y chang như vậy.

Kim Sân nói: “Sao ba lại gạt con được, đúng không?”

Vợ ông nói: “Sao cô lại gạt các em được, quyển sách này học xong thì sẽ thấy phần sau đơn giản lắm.”

Ông ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên nhận ra, hình như mình cũng có kỹ năng này. Vậy tóm lại trong cái nhà này, chỉ có con chó ba đầu là không có kỹ năng ấy.

Đúng là người một nhà, nồi nào úp vung nấy.

Lúc ông xong việc, từ trong bếp đi ra thì thấy ông nội đã tết cho vợ hai bím tóc đuôi sam, mỗi bên một bím, thả đằng trước ngực. Tóc của bà vốn xoăn, tết tóc đuôi sam nhìn rất đẹp, tuy nhiên hơi rối.

Bà cụ Hồ lại không thấy thế, chỉ vô cùng vui vẻ: “Ông nội ơi, có đẹp không ạ?”

Thần lập tức dõng dạc trả lời: “Cực kỳ đẹp luôn.”

Bản thân bà đã thấy đẹp rồi, bây giờ được khen nữa thì càng thêm tự tin, thế là ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong bếp.

Bà không hỏi anh Thừa Khiếu là tóc mình có đẹp không vì trong mắt bà, bím tóc đẹp thế này đã làm mình xinh như một công chúa, thế là tự nhiên bà đâm ra thẹn thùng, không lớn tiếng hỏi anh Thừa Khiếu có đẹp không nữa mà chỉ đi tới đi lui trước mặt ông thôi.

“Anh Thừa Khiếu, để em giúp anh bê chén.”

“Anh Thừa Khiếu, để em giúp anh lấy đũa.”

Ông cụ Hồ quá hiểu vợ mình nên cố nín cười, cố tình không khen mái tóc bà đẹp.

Bà lấy chén, lấy đũa xong lại vào trong bếp, đưa tay hất bím tóc một cái.

Lúc này, ông cụ Hồ vờ như mới nhìn thấy bím tóc của bà, ngạc nhiên bảo: “Em Chúc Chúc, tóc của em đẹp quá!”

Bà cụ Hồ đỏ mặt, đáp: “Ông nội tết cho em đấy.”

Vị thần trẻ trung anh tuấn kia nhìn thấy cảnh này, dù không thường tiếp xúc với con người thì vẫn có thể nhạy cảm ngửi thấy hương vị nồng nặc của tình yêu.

Lúc này, điện thoại reo lên. Thần trịnh trọng trả lời: “Đang chăm cháu, bận lắm luôn. Anh à, cố lên!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi