BÀ NHÓC GIÀ NHÀ TỬ THẦN

Người này đang mỉm cười. Đây là lần đầu tiên ông cụ Hồ nhìn thấy biểu cảm ấy trên khuôn mặt người đó. Trong mắt ông, người này lạnh lùng, mạnh mẽ, hoản toàn không đếm xỉa đến sinh mạng con người. Nếu người này không phải là ông nội lớn của ông thì chắc chắn giữa ông và ông ấy sẽ không có sự giao tiếp nào.

Nhất thời, ông không biết phải nói gì. Năm đó chuyện xảy ra quá bất ngờ, ông chỉ biết ba và ông nội đều là những tử thần thuộc đội ngũ của Phép Tắc – tức ông nội lớn. Hình như năm đó đã phạm phải quy luật gì mà dẫn đến sự ra đời của Phép Tắc số hai, hơn nữa còn truy sát Phép Tắc cũ, làm ba và ông nội bị liên lụy.

Ông còn nhớ ông nội lớn từng nhiều lần nhắc nhở ba rằng không được tiếp xúc quá nhiều với con người, thậm chí còn quy định thần không thể có tình cảm với con người, dẫn đến việc ba là tử thần mà bị cho nghỉ hưu đến 36 năm, gần như là sống cuộc đời của con người luôn rồi.

Ông cụ Hồ cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào. Phép Tắc sinh ra trước ông nội rất lâu, gần như là lúc vạn vật vừa ra đời thì Phép Tắc đã tồn tại rồi. Ông nội từng nói, thời gian sống quá lâu đã khiến cho ông nội lớn trở nên hoàn toàn thơ ơ hờ hững trước mọi việc.

Ông từng gặp ông nội lớn một lần. Bất luận là đối với ông nội hay với ba, ông ấy đều làm theo phép công, không có bất cứ tình cảm nào.

Thậm chí, ông gần như không tiếp xúc với em Chúc Chúc, lý do là thần nên cách xa con người thì mới có thể duy trì sự công bằng tuyệt đối.

Ông từng hỏi Kim Sân những chuyện liên quan đến ông nội lớn. Dù gì theo những kiến thức khoa học đã được học, không hề có thần tộc tồn tại.

Lúc đó Kim Sân đã dùng khoa học để giải thích sự tồn tại của Phép Tắc. Phép Tắc khác với những vị thần mà con người thờ phụng. Xét về mặt vĩ mô, ông vô cùng toàn năng, có thể biết trước tương lai, có thể điều chỉnh sự tiến hóa của thế giới. Về mặt vi mô, ông có thể tạo ra bất cứ vật gì, ông không chịu sự ràng buộc của không gian và thời gian. Ông cụ Hồ vẫn nhớ lúc Kim Sân nói những điều này đã từng đề cập đến một chuyện: Phép Tắc không chịu sự ràng buộc của không gian và thời gian là quy tắc vận hành của trời đất, đã định sẵn là không có bất kỳ tình cảm gì.

Một vị thần như vậy sao có thể là kẻ lừa gạt tình cảm như lời bà lão bác sĩ kể được, nghĩ thôi là đã thấy hoang đường rồi.

Hơn nữa, Phép Tắc từ cõi hư vô trở về, việc đầu tiên ông làm là quét sạch người của Phép Tắc số hai. Lúc xóa sổ những người kia, ông không hề có cảm xúc gì.

Sự hiểu biết về ông nội lớn của ông cụ Hồ bỗng xảy ra sai lệch, vì thế sau khi do dự một chút, ông kể chuyện này cho ông nội nghe.

Thần nhanh chóng nhắn tin trả lời.

“Thừa Khiếu à, ông nội lớn của con nhìn ta rồi nói: Đầu óc có bệnh thì phải chữa trị.”

Ông cụ Hồ nghe thế thì hiểu ngay, quả nhiên không phải là Phép Tắc. Nhưng thế thì cũng lạ, sao người này lại giống Phép Tắc đến thế?

——

Buổi chiều khi tan học, ngoại trừ thần đến đón họ, bên cạnh còn có một người đàn ông nhìn lạnh lùng xa cách. Anh ta khoảng chừng hai mấy tuổi, đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, hệt như tất cả mọi thứ không thể làm anh ta có chút xao động nào vậy. Bà cụ Hồ nhìn anh ta với ánh mắt tò mò.

Thần giơ tay ra, nói với bà cụ Hồ – vốn đang đứng im không dám bước tới: “Chúc Chúc đến đây nào.”

Bà lập tức nắm tay ông nội. Bà rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được người này hơi đáng sợ.

Thần lên tiếng giới thiệu: “Đây là ông nội lớn của con.”

Bà nắm tay ông nội, lí nhí chào hỏi: “Ông nội lớn.”

Mặt Phép Tắc không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ gật đầu một cái.

Không khí bỗng chốc trở lên lạnh lẽo như lập tức giảm đi mấy độ vậy.

Bà cụ Hồ được ông nội dắt đi chầm chậm. Trong lòng bà vẫn rất tò mò về ông nội lớn, vì thế bà hay nghiêng qua, len lén nhìn ông nhiều lần. Ông nội lớn quay đầu qua, bắt gặp ánh mắt của bà. Bà lập tức ngẩn người, như vừa nhìn thấy điều gì vậy, cứ trợn tròn mắt với vẻ không dám tin.

Bà khẽ kéo tay ông cụ Hồ, ông lập tức cúi người xuống, bà thì thầm hỏi: “Anh Thừa Khiếu, ông nội lớn có phải kẻ xấu đã lừa 100 ngàn của Tùng Tùng không?”

Lúc nãy mới gặp bà không nhận ra ngay là vì khí thế trên người ông nội mạnh mẽ quá, trông khá là hung dữ còn người trên bức ảnh của Tùng Tùng thì lại cười rất đẹp.

Ông cụ Hồ khá lúng túng vì cả ông nội và ông nội lớn đều có thể nghe những gì họ nói.

Ông khẽ đáp lại. “Không phải đâu.”

Bà ồ một tiếng rồi lại lén nhìn ông nội lớn thêm một lần, nhưng càng nhìn lại càng thấy giống.

Ông nội vờ như không nghe thấy, còn ông nội lớn thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy, không chút biểu cảm nào.

Không khí trên đường về nhà khá im ắng, nguyên nhân chính là vì có thêm một ông thần, trên người thần toát ra một khí thế lạnh lẽo, dù là người khá nhiệt tình như bà cụ Hồ cũng không dám đến gần.

Bà cụ Hồ nép phía sau ông nội, chỉ dám ló mắt ra nhìn lén ông nội lớn.

Ông nội lớn nhìn giống với kẻ xấu đã lừa tiền của Tùng Tùng quá.

Nhưng ông nội lớn là anh trai của ông nội, anh trai của ông nội chẳng phải là người tốt sao?

Về đến nhà, nhìn thấy ba, lúc này bà cụ Hồ mới thả lỏng.

Còn 8 ngày nữa là ba sẽ thức dậy.

Sau khi về đến nhà, Phép Tắc xem qua tình trạng của Kim Sân rồi chỉ nói một câu: “Không sao hết.”

Ông cụ Hồ: “…” Càng nhìn càng cảm thấy Phép Tắc không thể nào yêu đương với con người. Nhìn vẻ mặt của ông nội lớn, phỏng chừng con người mà có yêu con kiến thì ông cũng sẽ không có ý kiến gì.

Ông nội và ông nội lớn đang bàn chuyện, bà cụ Hồ bèn ra chỗ cây cherry hái quả. Bà muốn hái cherry để tối ba ăn.

Lúc Phép Tắc đi ra bèn nhìn thấy bà cụ Hồ đang nhón chân hái những quả cherry chín mọng nhất trên cành, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Quả này to quá, phải để dành cho ba!”

“Tối nay phải đợi ba thức dậy mới được.”

“Mình phải nói với ba là ông nội lớn đến nhà mình chơi.”

Bà cụ rất nhớ ba. Dù ông nội lớn là anh trai của ông nội nhưng với bà mà nói, đó chỉ là một người là khá hung dữ, bà hơi sợ ông.

Phép Tắc thấy bà bưng đống cherry vừa hái được vào nhà bếp, bắt đầu rửa sạch.

Thần nói: “Cháu em nó nhát gan, anh đừng có đanh mặt lại làm nó sợ.”

Phép Tắc quay đầu qua nhìn em trai mình. Mặt ông không có biểu cảm gì nhưng thần đã đoán được anh trai mình định nói gì.

Thần nói với giọng không vui cho lắm. “Anh đừng có xem thường con người chứ. Con bé Kim Chúc Chúc này là con người thật, nó có những khuyết điểm của con người nhưng cũng có những ưu điểm của con người. Nếu con bé không kiên trì thì chắc chắn chúng ta đã không thể trở về được.”

Phép Tắc hiểu ý của em trai mình. Đúng là lần này ông đã nợ con người một món nợ ân tình.

Thần gọi: “Chúc Chúc, Thừa Khiếu à, mấy đứa ra đây đi.”

Hai ông bà từ trong bếp đi ra, trên tay bà còn bưng một đĩa cherry vừa rửa xong, bà do dự đặt xuống bàn trà, lí nhí nói: “Ông nội lớn, ông nội… ăn cherry ạ.”

Ông nội lớn không động vào, ông nội không nỡ từ chối tấm lòng của cháu gái nên bốc vài quả.

“Mấy đứa đã nghĩ ra là muốn gì chưa? Ông nội lớn có thể tặng cho các con làm quà.” Thần ăn xong một quả cherry rồi nói.

Ông cụ Hồ không cần gì cả nên chỉ lắc đầu.

Bà cụ Hồ do dự một lát, lúc đối diện với ông nội lớn, bà như một đứa trẻ làm sai đang đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc vậy. Bà cúi đầu, nắm chặt tay anh Thừa Khiếu, nói nhỏ: “Có thể… có thể làm cho ba con thức dậy không?”

Cái này không được. Phép Tắc cũng bó tay trước một tử thần bị thương.

Phép Tắc nói với vẻ mặt lạnh tanh. “Không thể.”

Bà cụ Hồ à một tiếng.

Thần đá anh trai mình một cái. “Anh dọa con bé sợ rồi kìa. Có thể cười một cái không?”

Phép Tắc nhìn em trai mình, sau đó nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn của con người.

Thần: “…” Lẽ ra không nên mời ông anh này đến nhà.

Để tránh lát nữa lúc ăn cơm, bà cụ Hồ bị dọa đến không nuốt nổi, thần quyết định đuổi anh trai đi. “Anh, anh còn bận việc nên cứ đi trước đi.”

Phép Tắc nhìn em trai mình, lập tức đi ngay.

Ông không thích hợp chung sống với con người.

Sau khi ông nội lớn ra về, bà cụ Hồ đi vào phòng Kim Sân, đặt đĩa cherry lên trên chiếc tủ đầu giường rồi lại lấy những bông hoa vừa hái ra đặt lên trên gối của ba.

Bà chống tay, muốn chờ ba thức dậy ăn cherry. Chờ mãi chờ mãi, bà lại ngủ say.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, bà cụ Hồ lại ở trong phòng mình.

Cứ thế 8 ngày lại trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày cuối cùng, hôm nay chắc chắn ba sẽ thức dậy.

Bà cụ Hồ vốn không muốn đi học nhưng ông nội nói nếu ba thức dậy phát hiện bà không đến trường thì sẽ không vui, vì thế bà đeo cặp sách vào, đi đến trường.

Cả ngày, bà ở trong tình trạng hưng phấn. Hôm nay ba sẽ thức dậy, cuối cùng ba cũng thức dậy.

Mấy ngày nay bà lão bác sĩ thẩm mỹ uống thuốc rất đều đặn, hàng ngày đều đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhưng bệnh tình của bà ngày càng nghiêm trọng. Hễ không phát bệnh thì thôi, mỗi khi phát bệnh là rất khó tỉnh lại.

Buổi chiều lúc tan học, bà cụ Hồ quên cả đeo cặp sách, vội vã chạy ra ngoài. Nhưng người đứng trước cổng trường vẫn là ông nội.

Bà sửng sốt hỏi: “Ông nội ơi, ba con đâu?”

Thần ngồi xuống, nói: “Hôm nay ba con phải ngủ thêm chút nữa.”

Bà cụ Hồ mếu máo, suýt nữa là òa khóc. “Nhưng mà… nhưng mà hôm nay là ngày thứ mười rồi, ba không được ngủ nữa.”

Thần xoa đầu cháu gái, trấn an: “Ông nội biết, ông nội biết mà. Hay là ông dẫn con ra ngoài chơi, con có muốn xem cả một rừng cây cherry không? Chúng ta đi hái cherry cho ba con, lúc về chắc nó đã thức dậy rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi