BÀ NHÓC GIÀ NHÀ TỬ THẦN

Dáng vẻ tỏ ra là một đứa em ngổ ngáo, không thể giao tiếp của thần làm Phép Tắc nhớ đến một chuyện đã rất lâu về trước. Lúc đó, em trai ông cũng y hệt lúc này và ông cũng chưa phải là Phép Tắc mà chỉ là một vị thần bình thường trong thần tộc. Đứa em trai này của ông tuổi trẻ sốc nổi, rất thích gây sự đánh nhau, năng lượng nhiều vô kể.

Để nó không bị trừng phạt, ông chỉ có thể theo sau dọn dẹp tàn cuộc cho nó.

Sau đó có sự thay đổi: Ông trở thành Phép Tắc, từ đó em trai ông trở nên nghe lời hơn, không còn gây tai họa như trước nữa.

——

Thần ở bên cạnh ăn dâu tây cháu gái đưa, hoàn toàn không biết Phép Tắc đang nghĩ gì. Ông bực bội nói: “9 giờ rồi.”

Ba từ này có nghĩa là: sao anh còn chưa đi? Đã trễ thế này, chẳng lẽ định ở lại ăn khuya à? Ăn tối còn không cho anh ăn nói chi là ăn khuya.

Phép Tắc: “…” Anh nghe được chú đang nói gì đấy.

Thì nói cho anh nghe đó.

Thần nhỏ mọn nghĩ.

Phép Tắc đành phải ra về. Bà cụ Hồ thấy ông nội lớn đã đi thì thở phào một hơi. Lúc nãy ông nội lớn nhìn ông nội trông thật hung dữ.

Bà tỏ ra người lớn, vỗ vai ông nội: “Ông nội ơi, ông thật là lợi hại, ông nội lớn nhìn ông thế mà ông cũng không sợ.”

Thần được cháu gái khen ngợi bèn nói: “Đương nhiên là ông không sợ ông ấy.”

Kim Sân đang ngồi bên kia bèn nói với bà cụ Hồ: “Con nên đi ngủ thôi.”

Bà nghĩ ngợi rồi bảo: ‘Ba ơi ba, con có thể xem công chúa Kẹo Bông không?”

Kim Sân không trả lời: “…”

Ông nội vội nói: “Chúc Chúc, ông nội cho con xem công chúa Kẹo Bông mà ông vẽ nhé.”

Bà cụ Hồ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Dạ được.”

Đợi thần đưa cháu gái về phòng ngủ, ông cụ Hồ đi đến bên cạnh cha vợ, ngồi xuống, nói: “Ba?”

Kim Sân quay đầu qua. “Hả?”

“Trông ba không ổn cho lắm, có phải xảy ra chuyện gì không?” Hôm nay họ vừa trở về là ông cụ Hồ đã nhận thấy sự khác thường, có điều có mặt bà cụ Hồ nên ông không tiện hỏi.

Kim Sân cảm thấy không có gì phải giấu giếm nên nói thẳng: “Phép Tắc truyền cho ba quy tắc của trời đất vạn vật.”

Ông cụ Hồ sững người. Ông biết năng lực này. Thần tộc có thể áp đảo, mạnh mẽ hơn con người còn Phép Tắc thì lại có thể trực tiếp thay đổi con người.

Tuy năng lực này rất mạnh nhưng di chứng của nó cũng rất đáng sợ. Ông đã nghe ông nội kể về chuyện của Phép Tắc số hai, sau khi hấp thụ quy tắc của trời đất vạn vật thì sẽ có năng lực toàn tri toàn năng.

Ông đã hiểu tại sao cha vợ lại có phản ứng lạ thế.

Ông nói: “Ba đừng nói với em Chúc Chúc.”

Kim Sân gật đầu, trong mắt không có cảm xúc gì, trong lòng cũng trống rỗng. Giống như không gì có thể làm anh cảm thấy có hứng thú.

Bên kia, bà cụ Hồ đắp chăn xong, gối đầu ngay ngăn, nói: “Ông nội ơi, con muốn xem công chúa Kẹo Bông.” Dù đã khôi phục bao nhiêu ký ức, bà vẫn thích nghe kể chuyện trước khi ngủ.

Thần ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, vung tay lên, khoảng không ngay trước mặt bà cụ Hồ bỗng xuất hiện một công chúa Kẹo Bông đang tung tăng chạy nhảy.

Thần bắt đầu kể chuyện: “Công chúa Kẹo Bông chính là nàng công chúa đáng yêu nhất trong tòa lâu đài này, mọi người đều rất yêu quý nàng.”

Bà cụ Hồ gật đầu, nghiêm túc nói: “Con cũng thích nàng ấy.”

Thần tiếp tục kể: “Một hôm, có một người xuất hiện, cô ấy nói mình mới là công chúa Kẹo Bông thật sự…”

Thật ra thần đang bịa lung tung, lúc kể câu trước thì hoàn toàn không biết câu sau sẽ như thế nào.

Dù vậy, bà cụ Hồ vẫn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn lo lắng hỏi: “Vậy công chúa Kẹo Bông phải làm sao đây? Nàng ấy không phải là con ruột của quốc vương, chắc chắn nàng ấy sẽ rất buồn.”

Thần trả lời: “Đúng là công chúa Kẹo Bông rất buồn…”

Thần nhìn ánh mắt của cháu gái, chợt nhận ra tại sao Kim Sân lại thích kể chuyện cho Chúc Chúc như thế. Bởi vì lúc nghe kể chuyện, con bé sẽ rất chăm chú, như đang nghe kể một kiệt tác thế giới nào đó vậy. Thành quả lao động của người kể được tôn trọng đến mức tột đỉnh.

Kể mãi cho đến 10 giờ, thần nhìn đồng hồ, nói: “Chúc Chúc, con nên ngủ thôi, ngày mai ông nội lại kể cho con nghe tiếp.”

Bà cụ Hồ ừm một tiếng, giọng ngái ngủ: “Ông nội ngủ ngon.”

Thần thấy bà đã rất buồn ngủ mà còn nhớ chúc ông nội ngủ ngon thì lòng như tan chảy. Ông đưa tay sửa lại chăn cho cháu gái, sợ có cơn gió nào len lỏi vào làm cháu gái cưng của mình bị cảm lạnh.

Chú thỏ tỏa nhiệt của bà cụ Hồ đã nhường cho ba nên tối nay bà ngủ một mình.

Lúc dỗ cháu gái ngủ xong, thần bước ra ngoài bèn cảm nhận được con trai đang ở trong phòng làm việc bên cạnh. Ông đi vào thì thấy Kim Sân đang đứng trước cửa sổ, im lặng ngước nhìn bầu trời. Ông nhìn theo tầm mắt của Kim Sân. Nơi đó không có gì cả, một ánh sao cũng không.

Thần lên tiếng hỏi: “Con đang nhìn gì đó?”

Từ khi có quyền lực toàn năng, Kim Sân rất thành thật. Nghe thần hỏi, anh không trả lời nhưng lại chỉ vào phía trước.

Bóng đêm vốn đang đen kịt quạnh quẽ trở nên sáng ngời ấm áp. Dưới ánh mặt trời là một khu vườn, có một cây táo thấp thấp kết đầy những quả táo đỏ mọng ngon lành. Dưới gốc cây là một cô bé mặc chiếc váy xòe, đôi chiếc mũ rộng vành đang cố sức hái những quả táo.

Lúc cô bé kéo quả táo, đầu ngửa lên, mặt đầy mô hôi li ti. Cô cười để lộ hàm răng đều tăm tắp, nói: “Ba ơi, ba mau nhìn này, con hái được táo rồi.”

Thần: “…” Đây là hình ảnh cháu nội ông khi còn nhỏ.

Trong ký ức của ông, lúc nhỏ cháu gái nghịch như con khỉ nhưng trong mắt người cha Kim Sân, con bé lại là một nàng công chúa hoạt bát.

Thần quay đầu qua, dò hỏi: “Nhìn cảnh này, con có cảm nhận gì không?”

Kim Sân thốt ra một tiếng. “Không.”

——

Nửa dêm, bà cụ Hồ thức dậy đi vệ sinh. Như mọi lần, bà tháo bịt mắt ra, sau đó đắp chăn cho chú thỏ rồi mới vào nhà vệ sinh.

Lúc đi ra, nhìn chú thỏ đang ngủ say trên giường, bà mới nhớ ra hôm nay mình đã đưa nó cho ba, sao ba lại trả về thế này?

Bà nghĩ: ba không được vui, ôm chú thỏ này sẽ vui hơn nhiều. Thế là bà lại mang con thỏ sang phòng Kim Sân.

Bà rón rén đi vào, ba đang nằm ngủ trên giường. Bà nhẹ nhàng nhét chú thỏ vào trong chăn rồi lại rón rén đi ra.

——

Sáng sớm hôm sau, bà cụ Hồ thức dậy liền gõ cửa phòng ba mình. Bà rất sợ ba ngủ một cái là ngủ luôn mười ngày.

Ngay sau đó, Kim Sân mở cửa ra. Nhìn thấy anh, bà nhét cây lược vào trong tay ba mình, nói: “Ba ơi, ba giúp con chải đầu đi, con tự chải không được, nó cứ dính lại với nhau.”

Kim Sân lập tức theo sau con gái như một phản xạ có điều kiện.

Bà cụ Hồ ngồi trên chiếc ghế nhỏ, gọi: “Ba ơi, ba mau lại đây nha.”

Kim Sân đi qua, cầm lược lên, bắt đầu thuần thục chải tóc.

Từ nhỏ, tóc của con gái đã vừa xoăn vừa mảnh, hàng ngày nó lại thích chạy nhảy, đi xe trượt… nên đầu tóc cứ rối bù, tự mình chải không được nên lần nào cũng nhờ ba chải cho. Kim Sân đã chải tóc cho con gái từ lúc đi nhà trẻ đến năm lớp bốn.

Lúc đi nhà trẻ, anh ngồi còn con gái phải đứng thì chiều cao mới vừa vặn để chải. Mỗi lần chải tóc, con bé lại nói không ngừng nghỉ, chẳng hạn như các bạn thường khen con dễ thương, gọi con là công chúa, hỏi có phải con sống trong tòa lâu đài màu hồng không.

Mỗi lần, con gái anh đều sẽ nhắc lại một câu không biết chán: “Ba ơi, hôm nay ba phải tết cho con mái tóc đẹp nhất nhé! Đẹp như tóc công chúa vậy đó!”

Thật ra Kim Sân chải tóc cũng tạm, cứ chải suôn là được nhưng buộc tóc thì không được thuần thục cho lắm, cộng thêm con gái cứ ngọ nguậy đầu nên càng tăng thêm độ khó, mỗi lần buộc nếu không bị lỏng thì cũng bị lệch. May mà Chúc Chúc rất xinh xăn nên dù đầu có là ổ gà thì vẫn cứ đẹp. Con bé còn nhỏ, chưa biết thế nào là thẩm mỹ, mỗi lần được khen đẹp là cứ tưởng ba buộc tóc đẹp.

Kim Sân luyện vài tháng mới đạt được trình độ của các bà mẹ khác.

Lên lớp bốn, con gái phát hiện các bạn trong lớp đều tự chải tóc nên cũng đòi tự chải.

Từ đó, con gái không nhờ anh chải tóc nữa, nó nghiêm túc chải tóc, buộc tóc hoặc tết tóc.

Cho đến khi con gái kết hôn, trước hôn lễ, người chủ trì nói phải tìm một người có hôn nhân hạnh phúc chải tóc cho cô dâu, như thế ngụ ý chúc cô dâu hôn nhân hạnh phúc. Lẽ ra là mẹ của cô dâu chải tóc, nhưng người chủ trì biết cô dâu không có mẹ nên mới đổi thành một người có hôn nhân hạnh phúc.

Kim Sân vốn không tin những chuyện này nhưng giờ phút ấy, anh mở điện thoại ra, chuẩn bị mở kho số liệu tìm người có hôn nhân hạnh phúc nhất. Anh cũng như những người cha bình thường, hy vọng con gái có thể hạnh phúc vui vẻ cả đời.

“Ba.” Khi đó con gái gọi anh, sau đó đưa chiếc lược qua, mắt đỏ hoe, nói: “Ba, lần này ba phải chải cho con đầu tóc đẹp nhất đó nha.”

Bây giờ, con gái anh đã tóc bạc da mồi.

Kim Sân nhẹ nhàng chải tóc cho con gái, sau đó nghe con nói: “Ba ơi, sao khi ba chải tóc con không thấy đua mà con tự chải thì lại rất đau ạ.”

Kim Sân trả lời với gương mặt không cảm xúc: “Bởi vì ba là ba của con.”

Bà cụ Hồ nghĩ ngợi rồi nói: “Con cũng cảm thấy vậy. Ba lợi hại nhất trên đời. Con nhớ lúc nhỏ ba đã chải cho con những kiểu tóc đẹp nhất, hơn nữa còn không đau chút nào.”

Lúc thần và ông cụ Hồ xuống lầu bèn nhìn thấy cảnh này.

Thần: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi