Edit: Phong Vũ
Hôm nay tất cả các thầy cô giáo đều đến trường tham dự hội nghị công nhân viên chức, Trần Hiểu Quân sau khi được nhận vào thực tập cũng không ngoại lệ, đành chán nản núp ở phía sau nghe hiệu trưởng bô bô nói hơn một tiếng mới chịu kết thúc hội nghị, cô ghét nhất mấy chuyện này, may là cũng chẳng phải làm gì nhiều, cô chỉ cần hiền lành đứng ở lớp tốt nhất trường là được. Lúc quay về ký túc xá vốn tưởng hôm nay đã xong việc thì còn chưa kịp nóng đít đã có cô giáo đến tìm cô. Hóa ra là tìm cô ra ngoài liên hoan, qua kỳ nghỉ hè không gặp mặt hẳn là đi tụ tập rồi, huống hồ còn là mệnh lệnh của hiệu trưởng đại nhân, Trần Hiểu Quân liền đi theo bọn họ. Bữa liên hoan cũng khá là vui vẻ, đương nhiên ngoại trừ việc có hai cái nữ đồng sự xấu xa muốn làm bà mối. Trần Hiểu Quân hậm hực cười, nói mình còn trẻ, qua vài năm nữa mới nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự, kết quả là gặp phải một trận oanh tạc điên cuồng, xoay Trần Hiểu Quân đến nỗi còn suýt cho là mình lạc hậu, chẳng lẽ qua 20 tuổi nhất định phải đem chung thân đại sự đặt ở vị trí hàng đầu sao? Cũng may là có một tin tức tốt xoa dịu nỗi buồn bực trong lòng cô, chính là hiệu trưởng đã tiết lộ với các cô là sau khi khai giảng không lâu sẽ có cơ hội được nhận, dự tính còn có thể chuyển thành giáo viên chính thức, chuyện này đối với cô mà nói chắc chắn là một tin tốt nhất ngày, cho nên nói người may mắn luôn khiến người ta hâm mộ, cũng bởi vậy cô lúc ấy khiến cho mấy người khổ sổ chờ đợi cơ hội hai ba năm mới trụ vững được hung hăng làm thịt một chút.
Trần Hiểu Quân tâm trạng phấn chấn đạp xe về trường, từ nhỏ đến lớn cô cơ bản chưa bao giờ quá chú trọng cái gì, gặp chuyện gì quan trọng đều phó mặc cho trời mà giải quyết dễ dàng. Lần đó lúc cô gọi điện nhờ ba tìm chỗ thực tập kỳ thật cũng là tính có thể tích lũy một ít kinh nghiệm, dù sao đến năm thứ tư thì tìm việc vẫn là quan trọng nhất, nếu có chút kinh nghiệm thì khi xin việc cũng chắc ăn hơn một chút. Cô vốn không định nhờ ba giúp cô tìm việc, bây giờ đúng lúc cơ hội tới cô nhất định phải vì mình nắm chắc cơ hội. Quyết định lần này nhất định phải lọt được danh sách người được tuyển, Trần Hiểu Quân càng nghĩ trong lòng lại càng hưng phấn, xúc động đến nỗi sau khi xuống xe liền chuẩn bị chạy về phía ký túc xá, nhưng mới chạy hai bước cô đột nhiên muốn bước về trước nửa bước cũng không thể. Nghĩ đến lần trước sau khi không gặp được mình ai đó sẽ thật sự không đến đây nữa, cho nên lúc nhìn thấy ai đó lại càng luống cuống hơn lần trước.
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân đã đợi hơn một tiếng rồi vẫn không bỏ qua bất cứ chiếc xe nào từ trong trường đi ra, lúc Trần Hiểu Quân xuống xe anh vừa liếc mắt là thấy rồi.
Trần Hiểu Quân trong lòng rất muốn tìm một chỗ trốn nhưng mà cái chân lại không chịu nghe lời cứ đứng sững sờ, đầu óc thì rối tinh hết cả lên.
Trình Hiểu Quân chạy tới trước mặt Trần Hiểu Quân: “Quân Quân, cuối cùng tớ cũng đợi được cậu, khuya vậy rồi còn chưa thấy cậu về, tớ thực sự rất lo cho cậu!”
“Cậu, cậu đến lâu rồi hả?” Trần Hiểu Quân ngây ngô hỏi một vấn đề đã rõ ràng như vậy.
Trình Hiểu Quân ở trong lòng cười khổ: “Tớ mới đến thôi, hỏi bảo vệ mới biết cậu đi ra ngoài nên mới ở đây chờ cậu.”
“Ừ!” Trần Hiểu Quân trong lòng còn đang suy nghĩ làm thế nào nhanh chóng biến khỏi chỗ này, “Có việc gì không? Không có việc gì thì tôi về đây!” Trần Hiểu Quân nhanh chân muốn chạy, nhưng Trình Hiểu Quân không cho cô cơ hội.
“Quân Quân, ngày mai tớ sẽ đi khỏi trường!” Trình Hiểu Quân đúng lúc giữ tay cô lại, “Có lẽ, rất lâu cũng không thể đến gặp cậu…”
Trần Hiểu Quân dừng bước, lại một lần nữa đứng như trời trồng nhưng cũng chẳng biết phải nói gì.
Trình Hiểu Quân vòng ra trước mặt Trần Hiểu Quân: “Quân Quân, đừng trốn tránh nữa, chúng ta đã nửa năm rồi không gặp, tớ rất nhớ cậu!”
Bàn tay cứng ngắc định rút về thì bị Trình Hiểu Quân nắm lại: “Nhớ tôi cái gì chứ, muốn nói tôi da mặt dày không biết xấu hổ đúng không?” Trần Hiểu Quân lại nổi cơn giận, nửa năm? Nửa năm tôi vẫn luôn ở một chỗ mà cậu có thèm đến đâu, mà có đến cũng không nghe không thấy không hỏi, còn nói nhớ tôi, tôi đây không tin!
“Quân Quân, cậu biết đúng không, tớ thật sự nhớ cậu, lo lắng cho cậu, muốn nhìn thấy cậu, nhưng mà lần trước đến đây cậu cũng không chịu gặp tớ…” Trình Hiểu Quân cất giọng dịu dàng vỗ về, nói vậy Quân Quân một thân một mình suốt thời gian dài như vậy là do lo lắng vớ vẩn.
“Cút ngay!” Trần Hiểu Quân đẩy Trình Hiểu Quân bước lui hai bước.
“Quân Quân?” Trình Hiểu Quân không ngờ đã lâu như vậy rồi mà lần đầu tiên gặp mặt Quân Quân vẫn tức giận với mình.
“Có phải tôi nói không muốn gặp cậu là cậu sẽ không đến tôi đúng không? Vậy trước kia tôi bảo cậu cút, bảo cậu đừng có xuất hiện ở trước mắt tôi thế mà sao cậu cho tới bây giờ vẫn không chịu nghe lời mà biến đi vậy?” Trần Hiểu Quân quên sạch sự xấu hổ vì chuyện mình làm sai trước kia, còn biến sự khó chịu trong lòng thành oán giận.
Trình Hiểu Quân bỏ qua cảm xúc trong lòng lại âm thầm thở dài: “Quân Quân, đừng giận đều tại tớ không tốt, về sau sẽ không như vậy nữa đâu.”
“Sẽ không như vậy?” Ai có thể cam đoan về sau? Trần Hiểu Quân cũng không phải đứa con nít có dễ dàng tin tưởng như vậy, nhưng trái tim hình như thoải mái hơn rất nhiều, “Chuyện về sau để về sau hẳn nói! Cậu tìm tôi có việc gì sao?” Trần Hiểu Quân vừa rồi tức đến nỗi quên luôn Trình Hiểu Quân đã nói gì với mình, chỉ cắt câu lấy nghĩa nhớ mang máng là anh nói nhớ cô nhưng nửa năm không đến tìm gặp cô, tìm gặp cô rồi, cô lại không quan tâm.
Trình Hiểu Quân thấy Trần Hiểu Quân đã bình tĩnh lại thì cũng không quan tâm đến vẻ phớt lờ của cô nữa: “Ngày mai tớ phải về trường rồi, sau này có thể sẽ không có thời gian đến gặp cậu, nên muốn đến gặp cậu chút thôi.”
Trần Hiểu Quân đến lúc này mới nhớ ra ngày mai đã mà mùng 1 tháng 9, tất cả sinh viên đều quay về nhập học, quỷ đáng ghét cũng vậy… Một khắc đó trong lòng Trần Hiểu Quân cũng nghĩ đến việc mình cũng về trường, nhưng suy nghĩ này chỉ vừa lóe lại biến mất tăm. Trần Hiểu Quân buồn bực nói: “Cậu về trường học thì liên quan gì tới tôi, nói với tôi làm cái gì?”
Trình Hiểu Quân cũng không biết tối hôm nay mình đã phải thở dài bao nhiêu lần, kiềm nén bao nhiêu lần: “Quân Quân, khi nào thì cậu… về trường?”
“Tôi về trường cũng không liên quan đến cậu!” Trần Hiểu Quân không hề nghĩ ngợi liền quát.
“Quân Quân?” Ánh mắt Trình Hiểu Quân khẽ xầm xuống: “Cậu không tính về TSo?”
“Vì sao lại phải về, tôi đã quyết định từ này về sau sẽ làm ở đây.” Trần Hiểu Quân không hề nghĩ ngợi mà nói ra quyết định của mình.
“Cậu muốn ở lại đây làm việc?” Trình Hiểu Quân mong nhận được một đáp án chắc chắn.
“Thế nào, không được hả? Tôi lại thấy rất tốt!” Ai cần biết cậu nghĩ như thế nào, tôi cứ quyết định ở lại đấy.
“Không phải, không phải, nếu cậu quyết định ở lại đây tớ đương nhiên sẽ ủng hộ cậu.” Lúc này trong lòng Trình Hiểu Quân cũng đã có một dự tính khác.
“Không còn việc gì thì tôi về đi ngủ.” Trần Hiểu Quân nói xong liền quay đầu bước đi, sau đó một sức mạnh rất lớn đột nhiên bao vây lấy cô mà cô lại không thể nào chống lại được, Trần Hiểu Quân giãy dụa muốn thoát thân nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, tên quỷ đáng ghét này từ khi nào mà mạnh dữ như vậy, “Ê, cậu làm cái gì vậy? Buông ra!”
“Cho tớ ôm một chút thôi!” Giọng nói dịu dàng mà trầm thấp đầy sức quyến rũ vang lên bên tai khiến Trần Hiểu Quân không thể động đậy, “Quân Quân, chỉ một chút thôi, một chút thôi được không!”
Trần Hiểu Quân cứ như vậy để mặc cho Trình Hiểu Quân ôm lấy mình, nhưng chưa được bao lâu thì Trần Hiểu Quân lại bắt đầu giãy dụa, vì cái ôm này làm cô đột nhiên nhớ tới những tin đồn mà mình đã vướng phải trước kia, càng nghĩ lại càng thấy kỳ lạ, mặt cũng càng lúc càng đỏ, ngay cả trái tim cũng đập loạn nhịp. Lúc cảm giác trái tim sắp muốn nhảy ra khỏi lòng ngực thì cô cũng vừa lúc thoát ra được vòng tay của Hiểu Quân. Để che dấu sự xấu hổ cùng mặt đỏ tim đập, Trần Hiểu Quân oán hận há mồm rống lên: “Quỷ đáng ghét, cậu, cậu thật sự là đáng ghét muốn chết!”
Trình Hiểu Quân vô tội nhìn Trần Hiểu Quân như bao lần trước chỉ để lại cho anh một cái bóng rồi biến mất trong màn đêm, nhưng tâm tình của anh lại dường như mập mờ hài lòng như màn đêm ấy, anh không biết Trần Hiểu Quân sau khi chuồn đi cũng cả đêm lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được…
[Nhật kí ngày…] Tớ, tìm cậu!
Gần nửa năm không gặp Quân Quân, rốt cuộc mình cũng chờ không được, nửa học kỳ sau Quân Quân đều không về trường, mình cũng không có thời gian mà đi tìm Quân Quân, cho nên vừa nghỉ hè một cái là mình lập tức bỏ chạy về nhà, lần này phải tìm cho được Quân Quân, nếu bác Trần không chịu nói vậy thì tự mình sẽ đi tìm. Mình cũng nhờ mẹ hỏi bác Trần giúp mình, nhưng mà mình thấy bác Trần có thể đã biết dụng ý của mẹ nên không chịu nói rõ, chỉ nói là Quân Quân cũng không có đi xa. Tự nhốt mình trong phòng suy nghĩ cả nửa ngày mình mới xác định được một mục tiêu — trường học, mình nghĩ Quân Quân rất có khả năng là đang thực tập ở một trường nào đó.
Xác định được mục tiêu, tiếp theo mình lại mất bốn ngày tìm khắp các trường trong ngoài thành phố thậm chí là cả các xã phụ cận một lần, nhưng kết quả thực khiến người ta thất vọng, mình không có tìm được. Tình huống như vậy thực bất đắc dĩ, mình biết Quân Quân nhất định đang ở trong một trường nào đó, nhưng bây giờ đang trong kỳ nghỉ chẳng có ai ở trường, nếu có thì cũng không ai biết một sinh viên thực tập như vậy. Bất đắc dĩ mình đem thông tin của tất cả những trường trong thành phố cộng với tình hình đi tìm người của mình ra tiến hành phân tích lại, cuối cùng cũng xác định ra năm mục tiêu khả năng rất cao. Năm mục tiêu thì hơi nhiều, trong khi mình chỉ có một mình căn bản không thể nào mà kiểm soát hết được, sau khi quan sát năm trường này một tuần mình thấy mình bắt đầu không chịu nổi, hao tốn trí óc và thể lực như vậy còn phải nghĩ một biện pháp khác. Bác Trần bên kia không được, thì mình nghĩ chỉ có một người vô cùng có khả năng giúp được mình, tuy rằng mình cũng không muốn đi tìm cậu ấy lắm, nhưng không gặp được Quân Quân một ngày mình sẽ rất khó chịu.
Mình gọi điện cho Lương Âm, nghe giọng của cậu ấy mình không biết cậu ấy rốt cuộc có chịu nói cho mình biết không, nhưng mà mình không quản được nhiều như vậy, có lẽ là mình hỏi mãi làm cậu ấy khó xử, nên cậu ấy cũng chỉ cho mình một cái đáp án mơ hồ, nói Quân Quân đang thực tập ở một trường trung học. Tốt quá rồi, căn cứ vào manh mối này, mục tiêu tiềm năng chỉ còn lại có hai cái. Có lẽ là ông trời cũng thấy mình tìm Quân Quân khổ sở quá nên mới cho mình nói chuyện điện thoại với Lương Âm xong thì ngay ngày hôm sau đã tìm được Quân Quân, tuy rằng cô ấy ăn mặc kỳ dị, nhưng là mình liếc mắt một cái liền nhận ra cái người đang cầm một đống sách trong tay kia chính là Quân Quân.
Quân Quân vì sao lại ăn mặc như vậy? Sau khi nhìn thấy Quân Quân hạ quyết tâm mình lại bắt đầu lo lắng vấn đề này, trước đây là mình quá lo cho Quân Quân nên chưa từng nghĩ đến việc Quân Quân vì sao ngay cả ngày nghỉ cũng không về nhà? Nhưng hiện tại tỉnh táo lại, mình mới hiểu ra tất cả. Vì sao Quân Quân không về trường, vì sao bác Trần không nói cho mình biết Quân Quân đang ở đâu, vì sao Lương Âm nói chuyện cũng ấp a ấp úng, nguyên nhân chỉ có một, chính là Quân Quân không muốn gặp mình, chẳng lẽ đúng như mình nghĩ, Quân Quân đang trốn tránh mình?
Sự thật này khiến mình vừa vui vừa có chút khổ sở, Quân Quân ngốc quá, như vậy thì có thể trốn mình được bao lâu? Quân Quân ngốc nghếch này làm mình lãng phí nửa năm không gặp cô ấy. Nhưng mà từ chỗ này, mình có thể lý giải, Quân Quân có phải đã muốn đem ta đặt ở trong lòng hay không, hơn nữa… cũng có chút thích mình?
Mình đoán Quân Quân có thể thích mình từ lúc mình một tuần yên lặng ở trường dõi theo cô ấy, thấy Quân Quân tìm ra đáp án chắc chắn. Quân Quân khẳng định sẽ không nghĩ đến một câu ‘có phải tôi nói không muốn gặp cậu thì cậu sẽ không đến tìm tôi hay không ‘ của cô ấy làm tôi vui chừng nào, Quân Quân nói như vậy chính là thể hiện cô ấy vẫn muốn mình đi tìm cô ấy!
Mình rất vui vì Quân Quân đã tỉnh ngộ, như vậy mình mới có khả năng càng thêm kiên định giữ Quân Quân ở bên cạnh. Sau đó Quân Quân lại nói cô ấy tính ở lại dạy học ở trường kia, quyết định này khiến mình rất bất ngờ lại rất vui. Quân Quân, cậu đã quyết định ở lại đó, thì tớ đây, sẽ không để cho cậu chạy thoát nữa đâu…