BÁ NỮ KHIÊM QUÂN

Edit: Phong Vũ

Chiều hôm sau, Trình Hiểu Quân trước khi tan sở liền gọi điện thoại cho Trần Hiểu Quân đang ở nhà nghỉ ngơi nói cùng đi ăn cơm. Trần Hiểu Quân lập tức đồng ý, cô còn chưa tìm Trình Hiểu Quân tính sổ chuyện tối qua đâu đấy. Trần Hiểu Quân chuẩn bị xong xuôi liền đi ra cửa, sao lại là khách sạn Lệ Đô nhỉ? Cái tên quỷ đáng ghét này không phải là muốn xin lỗi mình vì chuyện ngày hôm qua mà chọn một chỗ có phong cách tình cảm vậy chứ. Cho dù bây giờ rất ít khi ra vào những nơi này nhưng Trần Hiểu Quân cũng biết khách sạn Lệ Đô là nơi thường được các cặp tình nhân chọn làm nơi hẹn hò tình cảm nhất, bởi vì bên trong có phòng ăn đặc biệt dành riêng cho các đôi tình nhân. Sau khi xuống xe, Trần Hiểu Quân cứ theo chỗ Trình Hiểu Quân đã hẹn mà đi, quả nhiên xuống xe đi vào liền thấy Trình Hiểu Quân đang ở lầu một khách sạn Lệ Đô chờ cô.

Trần Hiểu Quân đi tới vỗ một cái lên vai Trình Hiểu Quân dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó: “Đang say sưa nghĩ cái gì vậy?”hừm mình tới mà cũng không thấy.

“Quân Quân, em đến rồi!” Trình Hiểu Quân đứng lên, “Anh đã đặt chỗ rồi, bây giờ chúng ta lên đi.” Vừa nói xong liền dắt tay Trần Hiểu Quân đi về phía thang máy.

“Chúng ta rốt cuộc ăn cơm ở đâu vậy?” Trần Hiểu Quân bất đắc dĩ đi theo Trình Hiểu Quân, cô thường hoài nghi quỷ đáng ghét đúng là khó hiểu, có chuyện gì cũng để ở trong lòng không chịu nói ra.

Trình Hiểu Quân quay đầu lại cười yếu ớt: “Quân Quân, thật ra thì em cũng biết anh muốn dẫn em đi đâu ăn cơm mà!”

“Làm sao mà em biết được, em có phải là con giun trong bụng anh đâu chứ!” Trần Hiểu Quân không thừa nhận cụp mắt xuống oán trách.

“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân đối với thái độ nhất định muốn anh phải nói ra của Trần Hiểu Quân rất bất đắc dĩ, nhưng anh trước sau đều chấp nhận và dung túng, “Chúng ta đến lầu chín chỗ bàn tình nhân!”

Trần Hiểu Quân cười: “Được rồi, thấy anh có thành ý như vậy, chuyện tối qua coi như xong, nhưng hôm nay anh trốn không thoát đâu, nhất định phải cùng em về nhà gặp ba. Tối nay, nếu anh mà dám trốn?” Trần Hiểu Quân giơ quả đấm ở trước mặt Trình Hiểu Quân đung đưa hai cái.

“Được rồi, Quân Quân muốn thế nào thì thế đó, anh nghe lời em.” Cho dù muốn  trốn cũng trốn không trốn được nữa. Trình Hiểu Quân không muốn mẹ vì mình mà khổ sở, cũng không muốn gạt Trần Hiểu Quân chuyện này.

“Vậy anh còn không mau đi!” Trần Hiểu Quân đổi từ vai trò khách thành người làm chủ nên càng tích cực hưng phấn, bàn tình nhân, cô còn chưa tới lần nào!

Rất nhanh hai người đã lên đến tầng chín, Trần Hiểu Quân vừa vào đi liền trái nhìn phải ngắm, thật đúng là chỗ cho tình nhân ăn cơm, toàn bộ bàn đều được thiết kế cho hai người ngồi. Lúc Trần Hiểu Quân thấy hai người sẽ không thể nào xuất hiện ở nơi này thì nhất thời cả kinh đến cằm cũng suýt rớt xuống đất, cô kéo kéo tay Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét, đó có phải là ba và dì không?” Cô nghi mình chỉ là nhìn nhầm thôi.

Trình Hiểu Quân quay về phía cô nói nhìn mẹ cùng bác Trần bá đang ăn cơm, hai người vừa nói vừa tán gẫu thoạt nhìn rất hài hòa nhưng lại giống như không có gì để nói…

Trình Hiểu Quân không lên tiếng, Trần Hiểu Quân quay đầu lại chờ anh: “Quỷ đáng ghét, lỗ tai anh điếc rồi hả?”

“Quân Quân…” Anh vốn đã chuẩn bị tâm lý là hôm nay sẽ phải đối mặt với vấn đề này, nhưng bây giờ trong lòng của anh cũng rất sợ, anh không biết có thể thực sự vẹn cả đôi đường hay không, nếu như không được, vậy anh và Quân Quân phải làm sao bây giờ, mẹ phải làm sao bây giờ, “Anh vào toilet một chút…”

Trần Hiểu Quân vừa nghe liền kéo tay anh: “Không phải anh nói em muốn như thế nào thì như thế đó sao?” Đang tính xoay người kéo đến trước mặt mình, “Em muốn hôm nay, ở chỗ này, phải nói với ba!” Sau đó lại quơ quơ nấm đấm trước mặt Trình Hiểu Quân: “Anh không được trốn đâu đó!”

Trình Hiểu Quân bị Trần Hiểu Quân uy hiếp lần nữa cũng không có nào mà nghĩ tới việc tiếp tục trì hoãn thời gian, lỡ bác Trần còn chưa nói Quân Quân đã tức giận bỏ đi thì không phải là càng không có cơ hội sao: “Vậy chúng ta qua đó đi.”

Trần Hiểu Quân hài lòng thu tay lại, kéo Trình Hiểu Quân đi về phía ba Trần đồng thời lên tiếng gọi: “Ba, dì!”

Ba Trần nghe tiếng liền nhìn lại: “Sao các con lại ở đây?”

Trần Hiểu Quân đi tới bên cạnh ba Trần kéo lấy tay ba không chút suy nghĩ đã nói: “Ba và dì cũng có thể ở chỗ này thì tại sao bọn con lại không được?”

Ba Trần cứng đờ người, Tần Uyển Linh không cẩn thận làm rớt chén trà, Trần Hiểu Quân lại hoàn toàn không thấy được sự khác thường của ba Trần, còn Trình Hiểu Quân thì coi như là đang đứng bình tĩnh, chỉ là ánh mắt của anh vẫn nhìn thật sâu Trần Hiểu Quân.

Quân Quân sẽ không có nghĩ đến…

“Con cùng quỷ đáng ghét…” Trần Hiểu Quân phát giác mình nói sai lập tức đổi lại nói: “Con cùng Trình Hiểu Quân tới đây ăn cơm vừa đúng lúc thấy ba với dì cũng đang ở đây. A a, ba, bọn con có chuyện muốn nói với ba.” Trần Hiểu Quân dừng một lát mới nói: “Con cùng Trình Hiểu Quân đang quen nhau.”

Ba Trần liếc mắt nhìn Trình Hiểu Quân đã đứng ở bên cạnh Tần Uyển Linh rồi nói với con gái: “Không phải con vẫn luôn không thích Hiểu Quân sao, sao lại ở bên cạnh nó?”

“Con…” Trần Hiểu Quân im lặng, cái này phải nói như thế nào nhỉ, cô trước kia cũng không biết là mình sẽ thích quỷ đáng ghét mà, nhưng mà lúc hiểu ra đã thích rồi thì có thể làm sao, đương nhiên là tiếp tục thích! Lại một lần nữa nói rõ suy nghĩ của Trần Hiểu Quân là thẳng tắp …

“Đó là trước kia, bây giờ…” Trần Hiểu Quân nhẹ giọng giải thích, chỉ là chính cô cũng cảm thấy nói thế này thật không giống như là lý do.

“Con đã quyết định?” Trần Hiểu Quân không chút do dự gật đầu. Ba Trần không tiếp tục thảo luận với con gái là tại sao lại quen với Hiểu Quân nữa mà quay qua Trình Hiểu Quân nói: “Ba với Hiểu Quân tâm sự một chút, con với dì cứ ngồi đây chờ nhé.”

Trần Hiểu Quân không tình nguyện buông tay ba Trần ra: “Có cái gì không thể giắp mặt một lời chứ!”

“Con không nghe lời ba?” Ba Trần nghiêm mặt, Trần Hiểu Quân sợ nhất là vẻ mặt nghiêm túc này của ba, vẻ mặt như thế nói rõ ba sẽ không nghe mình lại càng không  đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của mình.

“Được rồi…” Bước chậm đến bên cạnh Tần Uyển Linh, hơi lo lắng nhìn Trình Hiểu Quân, dáng vẻ này của ba không phải là muốn làm khó quỷ đáng ghét đó chứ, “Ba, hai người đi mau một chút, con đói lắm rồi, muốn ăn cơm…”

“Biết rồi, ở khách sạn còn có thể để con bị đói sao, tự đi chọn món đi.” Ba Trần đã đoán ra con gái đang nghĩ gì, thật là con gái chả có đứa nào tốt, còn chưa lập gia đình là đã bênh bạn trai rồi.

“Dạ!” Trần Hiểu Quân nháy mắt với Trình Hiểu Quân, làm anh giật mình một chút, mới kéo ghế ngồi bên Tần Uyển Linh, nhưng ánh mắt vẫn hướng nhìn về phía ba Trần, Tần Uyển Linh cũng là không yên lòng nhìn hai người nói chuyện với nhau.

“Bác Trần!” Trình Hiểu Quân ngồi xuống lễ phép gọi.

“Bắt đầu từ lúc nào?” Ba Trần hỏi thẳng vào vấn đề,

“Dạ hai tuần trước.” Trình Hiểu Quân nói thật.

“Hai tuần” Ba Trần để ly trà chuẩn bị uống xuống, “Hôm nay bác mới biết, cũng là mẹ con nói cho bác biết trước, con tính gạt bác sao?”

“Dạ không có!” Trình Hiểu Quân chưa từng muốn giấu giếm chẳng qua là không biết phải mở miệng thế nào, “Con biết bác Trần không thích con.”

“Con không nên hiểu lầm.” Ba Trần thật ra thì rất thích Trình Hiểu Quân chẳng qua là nếu là làm con rể thì miễn bàn, “Bác chỉ thấy Quân Quân phải tìm một người có thể quản được nó, chứ không phải giống như con… Nói như thế nào nhỉ, luôn nhường nhịn nó, hôn nhân như vậy rất khó hạnh phúc.”

“Con nhường nhịn Quân Quân, con yêu Quân Quân cưng chiều cô ấy cũng sai sao?” Trình Hiểu Quân không thể chấp nhận lý do như vậy, nếu như vậy chẳng phải những điều anh làm trong nhiều năm qua cũng là sai lầm sao?

“Con có thể nhường nhịn được bao lâu, cưng chiều được bao lâu? Một năm? Hai năm? Năm năm? Con gái của bác, bác còn không hiểu sao, nó quá tùy hứng cũng quá ngang ngược không có tính nhẫn nại, ruột để ngoài da nghĩ, cái gì cũng biểu hiện ở trên mặt và hành động, con có thể chịu đựng nó, cưng chiều nó cả đời không?” ba Trần nói ra vấn đề ông lo lắng nhất, không ai có thể chịu được việc vợ của mình suốt ngày chành chọe, Hiểu Quân là người có thể chịu đựng con gái ông nhiều nhất trong những người ông từng gặp, nhưng ông không cảm thấy Hiểu Quân có thể cả đời như vậy, cho nên Quân Quân phải tìm một người có thể quản được nó thì cuộc sống mới có thể trôi qua khá hơn một chút.

“Tại sao không thể!” Trình Hiểu Quân kích động phản bác, “Con chính là muốn cô ấy cả đời không thể rời bỏ con, như vậy con mới có thể tiếp tục nhường nhịn cô ấy, cưng chiều cô ấy, để cô ấy quen con, chấp nhận con, thích con, yêu con!” Trình Hiểu Quân nói tới chỗ này cũng cảm thấy mình hình như có chút quá kích động khiến ba Trần im lặng, “Con cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc phải xa Quân Quân, ngay từ đầu con đã hy vọng có thể ở bên Quân Quân, mười mấy năm nay, con cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phải rời khỏi Quân Quân, con lúc nào cũng chỉ nghĩ làm thế nào Quân Quân mới không rời bỏ con…”

Ba Trần nghe được thì rất ngạc nhiên, Hiểu Quân nó… Ông vẫn tưởng Hiểu Quân sau khi vào đại học mới thích Quân Quân, chẳng lẽ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi